Không yêu sẽ không quay lại

Không yêu sẽ không quay lại

Tác giả: Gia Diệp Mạn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210361

Bình chọn: 8.00/10/1036 lượt.

lại, đều cùng một loại, không giống với vết cào của phụ nữ để lại, mà có một chút thô.

Cô thử lấy ngón tay mình in theo sát vết thương, chạm vào vết thương, đổi lấy thân thể anh run rẩy. An Nhiên lôi kéo tay của anh, đặt ngón tay của anh lên, áp vào vết thương hoàn toàn phù hợp. Hình như là cảm nhận được ý đồ của cô, anh chợt rút tay về, nhưng vẫn ôm chặt lấy cô.

Kích động lắng xuống, An Nhiên mới phát giác, anh giống như so với cô còn run mạnh hơn.

Trước mắt cô thoáng qua khuôn mặt gầy gò cùng hai hốc mắt hãm sâu của anh, trên người còn tản ra một chút mùi hôi, trong đầu cô như bị cái gì đó gõ một cái, ngay sau đó vội vàng xoay người nâng mặt anh lên.

“Cho em xem anh!” An Nhiên không cho anh né tránh, dùng sức giữ chặt mặt anh lại, “Anh cắn thuốc rồi hả ?”

“Không có.”

“Anh đừng gạt em!” giọng nói của An Nhiên cũng có chút thay đổi “Khi nào thì bắt đầu?”

Nam Tịch Tuyệt chỉ nhìn cô, cũng không lên tiếng. Trong mắt toàn là tia máu.

An Nhiên liều mạng cắn môi, thấy anh cũng không tính nói, chợt buông anh ra bò xuống giường, “Anh cái gì cũng không nói, anh có đập đầu chết em cũng mặc kệ!”

Cô nhặt đông nhặt tây cầm quần áo của mình lên, Nam Tịch Tuyệt lần nữa xuống giường ôm cô lại, giọng nói khàn khàn khẽ run: “Chớ đi, . . . . . . Rất khó chịu.”

Cùi chỏ của An Nhiên đưa về phía sau hung hăng đụng vào hạ sườn anh, lại đem anh lảo đảo lui về phía sau vài bước, cô tận lực bắt mình phải bỏ mặc anh cả người đầy vết thương cùng đôi môi đã bị anh cắn đến bật máu, “Anh khó chịu liền muốn em ở cùng anh, vậy lúc em khổ sở anh ở đâu? Anh có biết hay không, Khâu Thiếu Trạch cũng sắp chết rồi, anh. . . . . . Đang lãng phí thời gian của em!”

Lần đầu tiên trong cuộc đời anh ở thế yếu đối với cô, lại bị cô chán ghét ruồng bỏ với thương tích đầy mình. Hôm đó lúc ở trong mê loạn tỉnh lại, anh liền cảm giác có cái gì đó không đúng, hai ngày nay bị độc dược hành hạ đau đớn đến không muốn sống, nhưng không nghĩ đến lại bị cô nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác như thế của mình, hôm nay mở ti vi để dời đi lực chú ý, lại phát hiện khắp nơi đều tràn ngập tin tức An thị muốn đổi chủ mới.

An Nhiên nhặt lên tấm chi phiếu bị rơi xuống, không thèm quay đầu lại nhìn anh một cái liền vội vã rời đi.

Càng đến gần bệnh viện, cô lại càng sợ. Cô thật sự rất hối hận, cô không nên để Khâu Thiếu Trạch ở một mình trong bệnh viện như vậy. Lúc ấy cô cũng chỉ có ngủ một giấc, nhưng lại không bao giờ có thể nhìn thấy bác Anh nữa, hắn có thể như vậy hay không. . . . . . ?

Tình trạng của Khâu Thiếu Trạch so với suy nghĩ của cô còn tốt hơn rất nhiều, mặc dù vẫn còn ở trong phòng ICU, đang thở oxi, thấy An Nhiên, còn cười với cô, ngoắc tay ý bảo cô đi vào.

Y tá mở cửa dẫn An Nhiên đi đến, cô đi vào liền chạy ngay đến bên giường, đem hắn nhìn từ trên xuống dưới vài vòng, xác nhận hắn thật sự đã rất tốt mới ngồi dậy, kích động ôm cổ hắn, ôm chặt lại nghĩ tới vết thương trên vai hắn, vội buông ra, cẩn thận đỡ hắn tựa vào trên giường.

Cô đi vòng qua phía sau giường điều chỉnh thanh lên xuống, giúp hắn điều chỉnh độ cao vừa phải. Khâu Thiếu Trạch cười nói: “Có thể, tới đây ngồi.”

An Nhiên ngoan ngoãn đi sang ngồi, đụng phải tay của hắn, mới cảm thấy lạnh lẽo. Trong phòng bệnh nhiệt độ đủ ấm, sắc mặt của hắn lại là màu trắng xám không bình thường, An Nhiên lo lắng cầm tay của hắn, lo lắng nhét vào trong chăn, “Em đi lấy cho anh cái để ủ ấm tay.”

“Không cần.” Khâu Thiếu Trạch kéo cô, lắc đầu một cái.

Khóe mắt An Nhiên liếc về phía người bên ngoài cửa thủy tinh, kích động đứng lên, “Mẹ em tới thăm anh!”

Nhập Hồng chỉ đứng bên ngoài, nhìn dáng vẻ hình như cũng không tính đi vào. An Nhiên ấm ức lần nữa ngồi xuống , “Anh không cần trách mẹ em, bà ấy vừa mới trải qua một chuyện vô cùng khó khăn.” Cô móc từ trong túi ra một tấm chi phiếu thả vào trong lòng bàn tay Khâu Thiếu Trạch, “Nhìn, em hiện tại có tiền, anh cứ thoải mái dưỡng bệnh đi. Nghe bác sĩ nói có một loại thuốc mới có thể dùng thử, khẳng định không thành vấn đề. Đây cũng không phải là bệnh ung thư.”

Khâu Thiếu Trạch lật tới mặt phía sau, thấy phía sau đều viết tên tuổi của Nam Tịch Tuyệt và An Nhiên, ánh mắt nhất thời có chút hoảng hốt: “Anh vẫn rất ghen tỵ với Nam Tịch Tuyệt.”

Hắn thế nào cũng không quên được lần đầu tiên nhìn thấy Nam Tịch Tuyệt, khi đó An Nhiên đi theo từ trong nước trở về, anh ta tới nhà làm khách, cô giống như là một miếng cao dán thật chặt vào người anh ta, một đôi mắt rơi vào trên người anh ta thậm chí cũng chiếu lấp lánh. Nam sinh quần áo sạch sẽ như vậy, cử chỉ thỏa đáng, một hàm răng chỉnh tề trắng như tuyết. Hắn chú ý thấy An Nhiên cố ý ăn chung với Nam Tịch Tuyệt một đĩa gì đó, đang ăn bát canh của anh ta đã dùng qua, mà lúc đó, cô đang cùng Khâu Thiếu Trạch gây gổ, luôn lớn tiếng ghét bỏ nói hàm răng của hắn ố vàng xấu xí, bẩn vả lại cao thấp không đều.

Thật ra thì Nam Tịch Tuyệt cùng hắn cũng không có tiếp xúc nhiều, nhưng cũng đủ để hắn ghen tỵ khó có thể hình dung. Hơn nữa hắn dần dần phát hiện mình có tình cảm không bình thường đối với An Nhiên .

Khâu Thiếu


Ring ring