
iếc hắn một cái: “Chọc giận ba tôi anh liền tự mình chịu trách nhiệm đi. . . . . . An An!”
Cô đẩy cửa ra, lại nhìn thấy An Nhiên quần áo xốc xếch bị Nam Cung Kỳ Áo cưỡi đè ở trên sàn nhà!
“Cái tên khốn kiếp này!” Khâu Thiếu Trạch nắm chặt quả đấm muốn đi lên đánh hắn, ai ngờ động tác của Nam Cung Kỳ Áo rất nhanh, hắn buông An Nhiên ra, thoải mái mà tránh được công kích của Khâu Thiếu Trạch, sau đó thân hình vừa động, liền di chuyển đến sau lưng Khâu Thiếu Trạch, một cánh tay mạnh mẽ giữ chặt cổ anh lại.
Khâu Thiếu Trạch bị hắn dùng cánh tay quăng vào vách tường cứng, thậm chí có tiếng xương vai bị vỡ vụn , cả người hắn bởi vì đau đớn mà co rút.
“Cha, cha ở đây làm cái gì?” Yến tử luống cuống tay chân đỡ An Nhiên từ trên mặt đất dậy, phát hiện áo ngực của cô cũng bị tháo ra rồi, trước ngực có vết nhéo, một bên mặt còn in rõ dấu tay. Toàn thân An Nhiên run dữ dội hơn, lại nói không ra một chữ.
“An An, không sao không sao.” Yến tử vội vàng cởi áo khoác của mình xuống khoác lên cho cô.
“Yến tử con tránh ra, chớ nhúng tay vào chuyện của cha.” Nam Cung Kỳ Áo thế nhưng lại xoay người kéo mắt cá chân của An Nhiên lại, muốn đem cô từ trong ngực Yến tử kéo ra ngoài, “Con không phải là không biết quy củ trong nhà, con mang cô ta đến, cũng nên nghĩ đến chuyện này rồi.”
Yến tử không dám tin nhìn hắn: “Cha, cậu ấy là bạn tốt nhất của con, không phải giống như những người khác! . . . . . . Cha buông tay, đừng động vào cậu ấy! . . . . . . Cha chú ý phía sau!” Yến tử thấy Khâu Thiếu Trạch mới vừa ngã xuống đấy thế nhưng lại lắc lắc đứng lên, rút ra một thanh kiếm treo trên vách tường hung hang chém phía cái ót của Nam Cung Kỳ Áo, không khỏi sợ hãi kêu nhắc nhở.
Nam Cung Kỳ Áo có chuẩn bị, Khâu Thiếu Trạch cầm một cái liền nhào vô ích.
Thấy Nam Cung Kỳ Áo vẻ mặt âm độc lấy súng bên hông hướng về phía Khâu Thiếu Trạch, giọng nói An Nhiên khàn khàn: “Không cần!”
“Cùm cụp” một tiếng, tất cả đều ngưng lại.
Nam Cung Kỳ Áo kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Yến tử đang dùng súng đặt vào bên thái dương của hắn, gân xanh trên trán bởi vì tức giận mà nhảy lên: “Mày lại dám. . . . . . !”
“Thả bọn họ!” Giọng nói của Nam Cung Yến rõ ràng đang run rẩy, nhưng bàn tay lại rất vững vàng, ” An An là bạn tốt nhất của con, con sẽ không để cho cha làm tổn thương cậu ấy.”
“Hừ.” Nam Cung Kỳ Áo tùy ý ném khẩu súng xuống đất.
Khâu Thiếu Trạch đem áo khoác của Yến tử trên người An Nhiên kéo xuống, cởi áo khoác ngoài của mình ra đem cô bọc lại thật kỹ, hắn ôm chặt lấy cô, vuốt ve đầu tóc rối bời của cô, “Thật xin lỗi, là anh vô dụng, thật xin lỗi.”
Hắn bế ngang cô lên, từng bước từng bước đi ra khỏi cửa chính nhà Nam Cung .
Trước khi đi, An Nhiên nhìn về phía Yến tử một cái kia, khiến Yến tử khó chịu vô cùng. Cô vô lực rũ tay xuống, đau lòng nhìn sắc mặt âm trầm của Nam Cung Kỳ Áo: “Ba tại sao muốn làm như vậy? Con cho là, mặc kệ ba đối với người ngoài tàn nhẫn như thế nào, chung quy sẽ che chở cho người nhà. Ba phái người làm hại Trương Nghiên sinh non, hôm nay lại muốn xâm phạm bạn của con, ” cô tức giận cắn răng, “Ba tại sao lại khốn nạn như vậy!”
“Ba” Nam Cung Kỳ Áo nặng nề tát cô một cái, “Tiện nhân sinh, cũng sẽ là tiện nhân.”
Ra khỏi nhà Nam Cung, Khâu Thiếu Trạch mới phát hiện bên ngoài đã có bão tuyết, trên mặt đường đã tích thành một tầng thật dày, hắn ôm An Nhiên, từng bước chập chạp , lảo đảo bước đi.
“Anh còn chưa kể cho em nghe cuộc sống ở cô nhi viện của anh đúng không?” Khâu Thiếu Trạch ôm cô đi một đoạn đường, xác định an toàn, mới dừng lại, đứng ở ven đường chờ xe taxi.
” Khi đó anh hy vọng nhất là có người tới kiểm tra, vì khi đó sẽ cho quần áo mới để mặc, còn có thịt để ăn.” Hắn cúi đầu, hôn lên trán của An Nhiên, phát hiện cái trán của cô so với đôi môi của hắn còn ấm áp hơn nhiều, “Sang đến bên này, cảm giác lại là một thế giới khác. Em xem em thật tốt, mùa đông mặc đủ ấm, mùa hè không bị nóng, mỗi ngày đều có thể ăn thỏa thích , còn có nhiều người thương yêu như vậy. . . . . . Nhiên Nhiên ngoan, cười lên cho anh nhìn một cái. . . . . .” Hắn nói xong liền bộc phát khó khăn, hô hấp ngắn mà gấp.
Trước khi ngất đi, hắn còn nhớ rõ, đôi mắt chứa đầy nước của An Nhiên, toàn bộ đều là đau lòng cùng lo lắng.
An Nhiên ngơ ngác ngồi ở bên ngoài phòng cứu cấp, hai mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào phía trước.
Cô đưa Khâu Thiếu Trạch vào bệnh viện, lại được báo rằng bảo hiểm y tế của Khâu Thiếu Trạch đã đến kỳ, cần phải làm thủ tục, nếu không chỉ có thể ngừng cung cấp trị liệu cho hắn. Cô gọi điện kể lại sự việc cho Nhập Hồng biết, lại bị Nhập Hồng cự tuyệt. Bà nói, bà sẽ không bao giờ vì nghiệt chủng của An Diệc Bác mà giao ra một phân tiền nữa.
Trong lúc đó Yến tử gọi đến mấy lần cũng bị cô từ chối, cô biết Yến tử không phải cố ý. Nhưng là, cái loại cảm giác ghê tởm đó xua đi không được, để cho cô thấy cả người cũng buồn nôn.
Cô cúi đầu, đem mặt vùi vào trong khủy tay, lúc này, ai có thể tới giúp cô một chút? Nhập Hồng cự tuyệt tới bệnh viện thăm Khâu Thiếu Trạch, mà cô cũng không dám đem chuyện mình bị Nam Cung Kỳ Áo kh