
Người dịch: Lục Hoa
CHƯƠNG 1
Giờ tan tầm, Tiểu Chu ở cạnh gõ lên bàn làm việc của tôi: “Thời sự đưa tin thời buổi bây giờ rối ren phết, về nhà sớm chút nhé, đừng đi chơi muộn”. Nói xong bèn nháy mắt vẻ ám muội với tôi.
Tôi mỉm cười hiểu ý, thu dọn lại bàn của mình: “Muộn cũng chẳng sao, dù sao hôm nay chị cũng có người hộ tống rồi”.
“Chậc chậc, bạn trai về là khác ngay, trông chị vui chưa kìa!”.
Tôi cười kiêu ngạo: “Phải đấy, Dương Tử nhà chị trước có ba mươi sáu Thiên Cương mở đường, sau có bảy mươi hai Địa Sát hộ tống, trên có Thanh Long dưới có Bạch Hổ trông chừng, đáng tin vô cùng! Tiểu quỷ yêu nghiệt phương nào dám xông lên làm loạn”.
Tiểu Chu cười phá lên: “Tịch Tịch, chị đúng là bảo vật sống! Chẳng trách Dương Tử nhà chị chiều chuộng như tâm can bảo bối, thế này chỉ sơ sẩy cái là bị người ta cướp mất ngay. Thế thì thiệt quá”.
“Chị đây là vàng ròng nguyên chất 24K, ai đánh rơi cũng thấy đớn đau. Thôi, tới giờ rồi, chị đi trước đây, mai gặp nhé”. Tôi cầm túi, nhanh nhẹn bước ra khỏi cửa, phía sau vang lên tiếng của Tiểu Chu: “Thương cái eo chút đi!”. Rồi sau đó là tiếng các đồng nghiệp che miệng phì cười.
Tôi không rảnh mà bận tâm, tâm trạng rộn rã vui tươi, chẳng khác gì một chú chim sẻ. Hôm nay, cuối cùng Dương Tử thân yêu của tôi cũng trở về từ chủ nghĩa tư bản độc ác rồi.
Cuộc hẹn hò của tôi và Dương Tử kết thúc trong dư vị của một ly vang đỏ.
Tôi cười lạnh lùng nhìn chất lỏng mày đỏ tím đang chảy xuống trên gương mặt đẹp như tượng ấy, nhuốm bẩn cổ áo màu trắng của anh ta. Anh ta ngồi im không lên tiếng.
Tôi cười: “Giờ đúng là anh đã thay đổi rồi, nếu là trước đây, tôi chỉ có thể tạt anh bằng trà đắng”.
“Tịch Tịch, chúng ta chia tay yên bình đi”. Dương Tử hạ giọng nói, “Anh không muốn ầm ĩ tới mức khiến mọi người khó xử”.
“Chuyện đó là đương nhiên”. Tôi chìa tay ra, “Phí chia tay”.
Dương Tử ngẩng phắt lên nhìn tôi, trong kinh ngạc pha lẫn chút khinh thường. Cuối cùng anh ta vẫn rút ví ra, đặt vào tay tôi: “Em đúng là… đã thay đổi rồi”.
“Thế à?”. Tôi mở ví, nhướn mày, xem ra anh ta sống cũng không tồi. Tôi rút hết tiền mặt trong ví, áng chừng trong tay, rồi ném trả lại cái ví cho Dương Tử.
Tôi cầm tiền, nhìn vào mặt anh ta, rồi xé đôi tập tiền ấy ra.
Anh ta nhìn tôi chằng khác gì nhìn một kẻ điên.
Tôi gập mớ tiền bị xé lại, dồn hết sức lực mới xé được tiếp thành hai. Tôi vò cả xấp tiền dày lại ném vào mặt Dương Tử rồi cầm túi đứng dậy, trong đám tiền rơi lả tả chen lẫn những ánh mắt kinh ngạc từ chung quanh, tôi nói với anh ta bằng giọng ngạo nghễ: “Dương Tử, tôi chỉ muốn làm anh khó xử là đủ rồi”.
Bước đi mạnh mẽ trên đôi giày cao gót, tôi kiêu hãnh quay người đi như không hề bị tổn thương.
Nhưng dù có kiêu hãnh bao nhiêu chăng nữa tôi cũng không thể chối bỏ được sự thật mình bị bạn trai bỏ rơi. Tôi ngồi trong quán bar xả giận. Hôm nay say mèm một bữa, nhưng mai vẫn phải ăn mặc gọn gàng mà tới công ty làm việc.
Đời người chính là cố sống cố chết để giữ thể diện như thế đó, rồi cuối cùng có thể có được điều gì thì bản thân cũng chẳng biết được.
“Em ơi”. Một cái móng lợn lần sờ trên đùi tôi, “Một mình uống rượu cô đơn lắm, chi bằng anh tới uống cùng em nhé.”
Tôi lẳng lặng dịch sang bên một chút, không nói lời từ chối. Đêm nay tôi thực sự chẳng còn lòng dạ nổi nóng chửi bới nữa.
Nhưng gã đàn ông kia đã ngà ngà say, cứ sán qua chỗ tôi. Tôi dằn mạnh ly rượu xuống, khiến những chiếc ly trên quầy bar hơi nảy lên, khách khứa xung quanh thoáng kinh ngạc, tất cả đều nghiêng đầu nhìn qua hướng này. Cậu bartender đẹp trai trong quầy lau chùi ly, hờ hững liếc mắt nhìn qua.
Gã đàn ông kia không ngờ được rằng tôi nóng tính như thế, rụt tay lại càu nhàu bỏ đi.
Vướng phải phiền phức như vậy tôi cũng chẳng còn hứng uống rượu, liền ngửa đầu dốc cạn ly rồi đứng dậy định bỏ đi.
“Em ơi, muộn thế này, về nhà một mình không an toàn lắm đâu”. Cậu bartender đẹp trai nhoài người lên quầy bar, nhìn tôi cười cười.
Tôi nhướn mày: “Cậu muốn làm người hộ tống, rồi tự mình đề phòng mình à?”.
“Em thú vị lắm”. Cậu ta cười một lát rồi nghiêm túc đáp lại, “Tôi nghĩ gì đều bị em nhìn thấu rồi”.
Tôi nhìn cậu chàng một lượt, trông rất trẻ tuổi đẹp trai, tính cách cũng vô cùng phóng khoáng. Vừa đúng là mẫu người của tôi. Hơi men bốc lên, tôi nghĩ, dù sao Dương Tử đã tìm được cô bạn gái người Tây xinh đẹp ở nước ngoài rồi, tôi cũng chằng cần giữ thân như ngọc vì anh ta nữa. Dốc gan dốc ruột cố gắng hết mình cho một tên đàn ông nhiều đến thế, cuối cùng chỉ có thể đổi lại sự phản bội của anh ta.
Nếu đàn ông có thể dễ dàng phản bội, vậy thì sao phụ nữ không thể phóng túng một phen?
Tôi cong môi lên cười: “Khi nào cậu nghỉ?”.
Cậu bartender càng cười rạng rỡ hơn: “Em về nhà lúc nào thì tôi nghỉ lúc ấy”.
Và thế là, cậu ta nghỉ ngay lập tức.
Đi giày cao gót sau khi say rượu là một kỹ thuật, nếu không nhờ cậu bartender đỡ, có lẽ tôi phải ngã vật ra bò về nhà mất. Thế nên khi cậu chàng thừa cơ sờ mó eo tôi, dù không quen lắm, nhưng tôi vẫn cau mày chịu đựng.
Đi ra từ cửa sau quán bar là tới một con hẻm n