Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ – Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng Ta

Khu Vườn Giữa Hai Khung Cửa Sổ – Ngày Tháng Kỷ Niệm Của Chúng Ta

Tác giả: twosongbirds

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325525

Bình chọn: 8.00/10/552 lượt.

u thấy Phương đi lại với bịch bánh tráng trộn.

“Bạn gái đâu rồi mà hôm nay ngồi ăn một mình đây?” Phương hỏi, tay chống hông.

“Hôm nay Nhi không đi học.” Tú ngồi xích qua một bên cho Phương ngồi xuống.

“Rồi mày có biết lý do không?”

“Có. Bị ba mẹ bắt dẫn người ta đi chơi. Người ta là con trai của khách hàng.”

Phương cười. “Thì ra là vậy. Hèn chi nhìn mặt mày như cái mền.”

Tú cầm miếng sườn lên cắn.

“Mà nó cũng kì, cũng nhận lời à?”

“Mày không hiểu đâu.” Tú lên tiếng bênh vực. “Bố mẹ Nhi…khó lắm.”

“Đáng đời mày mà. Cũng tự mày thôi. Yêu trai không yêu, lại yêu gái. Cũng tự chuốc khổ vào mình.”

Tú đóng hộp cơm lại, đứng lên tính bỏ đi, nhưng Phương kéo lại.

“Biết. Biết rồi. Mày không yêu trai. Ok, tao xin lỗi.”

Nhưng Tú vẫn cầm hộp cơm đang ăn dở dang bỏ đi.



Buổi xem phim kinh dị đối với Nhi khá là “kinh dị”. Không phải vì bộ phim, mà vì những cử chỉ hành động của Vỹ. Nhi đã cố gắng ngồi xa, để cả thanh chắn xuống ở giữa, nhưng ngay khi phim vừa bắt đầu thì Vỹ đã đẩy nó lên và thu ngắn khoảng cách. Những lúc Nhi sợ, đưa bịch bắp rang lên che mặt, Vỹ lại đưa tay lên đùi Nhi xoa như trấn an. Cũng may hôm đó Nhi mặc quần jeans. Trong gần 2 tiếng xem phim đó, Nhi chỉ biết cầm cái túi thơm của Tú mà mong cho thời gian qua nhanh.

Giờ ăn trưa Nhi giới thiệu Vỹ đến món cơm tấm đặc trưng của Sài Gòn. Ngồi nói chuyện về Sài Gòn cho Vỹ nghe nhưng Vỹ không mấy có hứng thú. Vỹ chỉ toàn hỏi Nhi về những việc cá nhân, như “Mẫu người lý tưởng của em là gì?” “Em thích người yêu mình như thế nào?”

Nhi thật phát chán với những câu hỏi ấy và chỉ muốn ngày hôm nay mau kết thúc.



Đang trong tiết cuối thì Tú nhận được một tin nhắn. Lật đật rút điện thoại từ trong túi ra, nghĩ là Nhi nhắn mình, nhưng rồi lại thấy một số điện thoại lạ. Nhìn lên cô giáo để chắc chắn rằng cô không thấy, Tú mở tin nhắn đó ra. Trong đó chỉ có ba chữ “Mở hộp thư.”

Tú đoán hộp thư ở đây có nghĩa là email.

Tú nhìn lên cô giáo lần nữa, thấy cô vẫn ngồi viết bài, Tú nhìn xuống điện thoại và mở email ra. Ngoài những thư rác thì có thư của một địa chỉ lạ gửi đến, có kèm hình ảnh. Tò mò, Tú bấm vào xem. Hình mất một hồi lâu mới hiện lên, nhưng đó là tấm hình của Nhi và một người con trai. Nhìn khung cảnh thì có vẻ như được chụp ở sân bay. Trong lòng có hơi khó chịu khi thấy người con trai đó ôm eo Nhi. Lần gặp đầu tiên mà người này đã vậy rồi à?

Đợi mãi mới đến giờ tan học, nhưng tan học rồi thì Tú cũng chỉ đi lang thang trước cổng trường một khoảng thời gian dài, không biết làm gì. Muốn gọi cho Nhi nhưng không muốn làm Nhi lo, nên thôi. Về nhà cũng không an tâm, cuối cùng Tú quyết định ra Bùi Viện ngồi.

Giờ này ra Bùi Viện cũng chưa đông lắm. Tú chọn đại một quán. Gọi một chai bia ra, uống một mình cũng thấy buồn. Tú rút điện thoại nhắn tin cho Phương.

Rảnh không? Ra Bùi Viện đi.

Khoảng nửa tiếng sau Phương chạy đến. Tú đã gọi sẵn 2 chai nữa.

“Sao, có chuyện gì à?” Phương hỏi.

“Cảm thấy uống một mình buồn nên gọi mày tới.”

“Con Nhi nó chưa về với mày sao.”

“Mày đừng có gọi Nhi là con này con nọ được không?” Tú nốc một ngụm. “Nghe phản cảm lắm.”

Phương cầm chai bia lên uống. “Lúc nào cũng bênh nó. Tới khi nó làm mày buồn thì mày than với tao.”

“Không phải tại Nhi.”

“Rồi mày tính sao? Tính ngồi đây hết đêm à? Tao không có rảnh hết đêm đâu. Mày nhớ thì gọi Nhi đi.”

“Sợ phiền người ta.” Tú nhìn vào điện thoại. Đã gần 7 giờ.

“Phiền gì. Nó là người yêu mày mà. Gọi điện cũng phiền sao?”

“Tao không muốn Nhi nghĩ tao ghen bậy bạ. Nhưng nói thật là sáng giờ khó chịu trong người lắm.”

Phương lắc đầu. Thấy Tú uống gần hết chai bia, Phương liền ngăn lại.

“Gọi gì ăn đi, mày uống vậy say sao.”

Lời nói của Phương làm Tú nhớ lại hôm dạ tiệc. Tú không thể để mình say như hôm đó nữa. Đồng ý, Tú cầm thực đơn lên và gọi vài món ra ăn.

Hơn 7 giờ, ở đây cũng đã tấp nập hơn. Đa số khách hàng là các bạn trẻ và những người nước ngoài. Hèn gì người ta gọi đây là phố Tây Bùi Viện. Phương uống hết chai bia cũng phải đứng lên đi về. Còn Tú, Tú không biết mình sẽ ngồi đây đến bao giờ.

“Có lẽ tao đã sai. Mày yêu con…à, mày yêu Nhi thật rồi.”

Tú cảm thấy ngạc nhiên khi Phương nói điều đó.

“Lúc mới đầu tao còn tưởng mày giỡn thôi, nhưng nhìn bộ dạng mày bây giờ, tao hiểu rồi. Thôi tao chúc mày may mắn.” Phương lấy bóp đưa Tú một số tiền, nhưng Tú không lấy.

“Tao trả được rồi. Cảm ơn mày ra ngồi với tao.” Tú nói.

“Vậy tao không khách sáo.” Nói rồi Phương đi về.

Tú nhìn vào chai bia còn một nửa và vài cái chân gà chưa ăn hết, Tú quyết định ngồi thêm một lúc nữa rồi mới về. Nghe những bàn xung quanh kể về chuyện của họ làm Tú nhớ đến những buổi sáng sớm ngồi uống cà phê nghe mọi người kể chuyện đời. Những lúc như thế này thì đúng là nghe chuyện người ta vui hơn nghĩ về chuyện mình rất nhiều.

Phương đi không lâu thì Tú nhận được một cuộc điện thoại. Cuộc điện thoại ấy từ Phương.

“Ê, tao đang chạy xe về thì thấy ai đó giống Nhi đang ngồi ở trước một quán ngay Bùi Viện nè. Phải Nhi đi với một thằng nào không?”

“Mày chắc là Nhi không?” Tú hỏi.

“Cái qu


Polaroid