
g sau lưng.
“Bệnh không chữa được thì chúc bạn vui bên bạn gái của mình vậy.”
“Cậu…Cậu có giỏi thì —”
“Nhi! Im mồm cho mẹ!” Mẹ Nhi tức giận lớn tiếng. Vỹ nhếch mép cười rồi đi khỏi nhà.
“Con chưa thấy đủ mất mặt hay sao mà còn dám lên tiếng?” Mẹ Nhi mắng. Bố Nhi thở một hơi dài rồi đứng lên quay đi, không quên nói với mẹ Nhi một câu, “Bà dạy lại con gái của bà đi.” rồi bỏ vào phòng.
Mẹ Nhi mặt đỏ vì tức giận. “Tối qua đến giờ đi đâu?”
Nhi lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với mẹ. “Con ở bên Tú.”
“Tú. Lại là Tú. Lần nào có chuyện cũng vì nó. Bố mẹ cảm thấy thật mất thể diện vì con.”
“Mẹ có biết bạn Vỹ đó hôm qua đã làm những gì không? Bạn ấy lợi dụng đụng chạm sờ mó con đấy! Tú chỉ tới giải nguy cho con thôi!”
“Con liệu hồn đấy. Từ giờ đến sáng mai đi học không được ra khỏi nhà, rõ chưa?” Mẹ quát. Bực tức, Nhi quay mặt chạy một mạch lên phòng.
Đóng sầm cửa lại và ngồi bệt xuống cạnh cánh cửa, nước mắt Nhi chảy dài. Bố mẹ luôn có định kiến với Tú và chẳng bao giờ chịu nghe những lời giải thích hay nhìn vào khía cạnh tốt. Còn Vỹ, những lời nói vừa rồi của Vỹ thật rất khó nghe. Nếu như anh ta không vội đi thì chắc Nhi đã không kiềm chế được và cho một bạt tay. Nhi biết trong cái thế giới mình đang sống thì khó mà làm tất cả mọi người chấp nhận mối quan hệ của mình được. Nhưng người Nhi cần sự cảm thông nhất là bố mẹ, mà họ cũng không đồng cảm với Nhi, thì bây giờ Nhi biết tìm ai?
Có tiếng gõ cửa bên ngoài.
“Ai đấy?” Nhi hỏi.
“Là cô.” Cô Hiền đáp lại từ bên ngoài. Nhi vội lấy tay lau nước mắt và đứng lên mở cửa cho cô vào. Nhi bỏ lên giường ngồi. Cô Hiền cẩn thận đóng cửa bấm chốt rồi vào ngồi cạnh Nhi.
“Có chuyện gì muốn tâm sự với cô không?”
Nhi lắc đầu.
“Lúc nãy cô nghe hết rồi. Con với người bạn đặc biệt đó. Con với Tú, hai đứa như thế nào?”
Nghe được đến đây thì Nhi oà khóc. Cô Hiền thấy vậy liền ôm Nhi vào lòng vỗ về.
“Tội nghiệp chưa.” Cô vuốt lưng Nhi cho Nhi dịu bớt. “Ngoan. Kể cô nghe.”
Nhi lấy tay dụi mắt, vẫn còn nấc nghẹn vì bao nhiêu buồn tủi trong lòng như muốn tuôn trào ra. “Nói rồi…con sợ…cô ghét…con.” Nhi khóc nấc.
“Cô hứa là cô không ghét. Làm sao ghét con được chứ. Nhìn thấy con lớn lên từ nhỏ, cô coi con như là con của cô rồi.” Cô Hiền vuốt tóc Nhi.
Suy ngẫm lời nói của cô Hiền. Dù sao trong căn nhà này, chỉ còn có cô Hiền là người duy nhất sót lại có thể chấp nhận Nhi. Từ nhỏ đến lớn cô luôn thương Nhi hết mực. Có thể, Nhi nghĩ, có thể cô sẽ hiểu. Hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Nhi bắt đầu.
“Hơn 2 tháng trước, bạn ấy xuất hiện trong cuộc sống của con. Lần đầu tiên gặp mặt khá là đặt biệt. Bạn ấy không vui vẻ như mọi người khác, chính xác là hôm đó bạn ấy còn chẳng thèm nói chuyện với con. Nhưng vì thế nên làm con khá tò mò. Ngày thứ 2 gặp mặt, bạn ấy cũng trốn tránh không muốn nói chuyện với con. Lúc ấy trong đầu con luôn suy nghĩ vì sao bạn ấy lại sợ con đến thế?” Nhi lau giọt lệ còn đọng lại trên mi. “Cô biết đấy, những gì càng bí ẩn, con người ta lại càng muốn tìm hiểu. Mỗi lần nhìn bạn ấy, con luôn cảm thấy bạn ấy có rất nhiều tâm sự. Thế rồi con quyết định đi tìm hiểu bạn ấy. Mới đầu con cũng không có dự định gì, nhưng càng nói chuyện, càng ở gần thì con càng bị bạn ấy cuốn hút. Rồi cứ mỗi ngày như thế tim con lại đập nhanh hơn mỗi khi gặp bạn ấy, đập nhanh đến nỗi con không thể kiểm soát được. Những ngày đó đêm nào trước khi ngủ con cũng suy nghĩ thật lâu. Con suy nghĩ vì sao mà tim con lại đập nhanh như vậy? Và thế là hình ảnh bạn ấy lại hiện lên trong đầu con như cho con câu trả lời. Nụ cười của bạn ấy, giọng nói của bạn ấy, cách bạn ấy vén tóc, cách bạn ấy nhìn con, tất cả đều làm tim con loạn nhịp. Những đêm đó con mong được đi ngủ sớm để buổi sáng đến thật nhanh, nhưng tâm trí con luôn nghĩ về bạn ấy và con bắt đầu tự mình mộng tưởng đến những việc như nắm tay bạn ấy, ôm lấy bạn ấy, hay là hôn bạn ấy sẽ có cảm giác như thế nào. Con như một con bé vừa bị thần tình yêu bắn một mũi tên và không thể nào lấy nó ra được. Nghe như bao câu chuyện tình yêu khác đúng không cô?”
Cô Hiền không nói gì, vẫn vuốt nhẹ lưng Nhi.
“Nhưng bạn ấy là con gái.” Nhi cười buồn.
“Và đó là bạn Tú của con.” Cô Hiền nói, và cô đã hiểu được câu chuyện.
“Bố mẹ không ai hiểu. Họ không hiểu tình cảm của con dành cho bạn ấy. Con không có bị bệnh. Tình cảm của con là những gì con cảm nhận được trong lòng. Cũng như các bạn nam nữ khác. Họ gặp nhau, họ có tình cảm với nhau, và họ đến với nhau. Con cũng vậy, con không khác họ. Nhưng sao bố mẹ không chịu hiểu. Họ luôn cho Tú là người xấu.”
“Con không trách bố mẹ được. Con có bao giờ kể cho họ nghe câu chuyện của con chưa?” Cô Hiền hỏi. Nhi lắc đầu. “Con không kể, làm sao mà bố mẹ hiểu được.”
“Cô Hiền thì sao? Cô có ghét con không?”
“Câu chuyện của con làm cô nhớ về thời học sinh của mình. Cô cũng đem lòng yêu một anh lớp lớn, và cũng như con, cô luôn mong được đến trường để gặp anh ấy, để được nghe giọng nói và được thấy anh ấy cười. Anh ấy cuối cùng cũng nói lời yêu cô, và cả hai đã từng có khoảng thời gian rất hạnh phúc. Nhưng mà