Khuynh quốc Tiểu Vương phi

Khuynh quốc Tiểu Vương phi

Tác giả: Dạ Ngưng Huyên

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3214993

Bình chọn: 8.5.00/10/1499 lượt.

n hắn, bất mãn nói: “Giọng điệu gì?”

“Ta chỉ sợ ngươi như vậy, người khác sẽ đoạt ngươi từ tay ta mất.”

“Chuyện như vậy sao có thể xảy ra? Ai dám từ trên tay Đại hoàng tử cướp người khỏi tay chàng?” Nàng cười nói.

Hô Duyên Phong nhìn nàng, hắn trầm tĩnh hồi lâu không nói câu gì, vốn dĩ hắn không biết mở miệng nói với nàng thế nào. Hôm nay khi hắn nhìn thấy Thiệu Tần, hắn bắt đầu lo lắng, trong lòng không yên.

“Sao vậy?” Lạc Tử Mộng nhìn thấy sự khác thường của hắn.

“Ngày mai ta sẽ xuất cung vài ngày. . . . . .”

“Rời cung? Chàng đi đâu?”

Hô Duyên Phong lại tiếp tục trầm mặc.

“Ta đi cùng chàng không được sao?”

“Không được, nàng phải ở lại trong cung.”

“Tại sao? Ta muốn đi cùng chàng.” Kể từ sau khi tỉnh lại, ngày ngày Lạc Tử Mộng đều ở cùng một chỗ với Hô Duyên Phong, chưa từng rời xa, bây giờ đột nhiên hắn xuất cung không có nàng đi cùng, cứ có cảm giác không nỡ.

“Nghe lời ta, nàng hãy ngoan ngoãn ở lại trong cung, không nên càn quấy, ta rất mau sẽ trở lại bên cạnh nàng.” Hắn quay sang dặn dò Quý Vân Hạc: “Bây giờ ngươi đã là người của Mộng nhi, ngươi phải bảo vệ nàng, không thể để cho nàng có một tí tổn thương nào.”

“Dạ, thuộc hạ nhất định bảo vệ tốt Quận chúa.” Quý Vân Hạc trả lời.

Hô Duyên Phong như có điều suy nghĩ, hắn gật đầu một cái, nhưng thủy chung không chịu nói cho Lạc Tử Mộng biết hắn xuất cung để làm gì, hơn nữa còn không nói rõ sẽ đi bao lâu.

“Hô Duyên Phong!” Lạc Tử Mộng tức giận, nàng đứng ở trước mặt hắn uy hiếp nói: “Chàng nhất định phải thành thật khai báo, nếu không ta sẽ không gả cho chàng!”

Quả nhiên Hô Duyên Phong bị nàng dọa sợ, hắn chỉ có thể nói cho nàng biết: “Ta đến nước Hàn Vũ.”

“Vậy tại sao không thể để cho ta đi cùng? Chẳng lẽ tình nhân của chàng ở đó?” Nàng nhướng mày, bộ dáng khiêu khích chất vấn hỏi hắn.

Hô Duyên Phong nghe xong suy đoán của nàng, vừa bực mình vừa buồn cười, nơi đó không có tình nhân của hắn, mà là có phu quân đích thực của nàng.

Hắn chắp ở sau lưng, tay nắm thật chặt, tiếp theo đem nàng ôm vào trong ngực, hắn không dám nói rõ chân tướng với nàng, cũng không thể giải thích rõ ràng với nàng, hắn nói: “Mộng nhi, người nước Hàn Vũ mưu mô xảo quyệt, nếu đưa Mộng nhi đi cùng ta chỉ sợ nàng sẽ gặp phải nguy hiểm, mà ta cũng khó có thể lúc nào cũng ở bên cạnh để bảo vệ nàng, cho nên nàng phải nghe lời ta ở lại trong cung, không nên chạy loạn đi ra ngoài biết không?”

“Nơi đó nguy hiểm như thế nào, nhất định chàng phải đi tới đó sao?”

“Ta cũng không muốn đi, nhưng. . . . . .” Nếu không đi, xã tắc kham ưu.”Ta rất nhanh sẽ trở về bên cạnh nàng, đừng lo lắng.”

Buổi tối, Lạc Tử Mộng lăn qua lộn lại ở trên giường, không thể ngủ được, nàng cứ có cảm giác sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Đột nhiên, một đạo bóng đen xông vào tẩm điện của nàng, nhẹ nhàng di chuyển đến bên giường, Lạc Tử Mộng sợ hãi, thiếu chút đã kêu thành tiếng, lại bị người đó bịt miệng.

“Vương phi, đã đắc tội rồi, thuộc hạ là Thiệu Tần.”

Lạc Tử Mộng nhìn người trước mắt mình đang mặc y phục dạ hành, nàng không khỏi đổ mồ hôi lạnh, người này chỉ một thân một mình xông vào hoàng cung, hơn nữa còn xông vào Diên Hi cung, nơi này vốn có rất nhiều thị vệ bảo vệ xung quanh. Chứng tỏ bản lĩnh của người này không tệ, hơn nữa võ công của hắn chắc chắn hơn Quý Vân Hạc rất nhiều, người này có thể giải quyết Quý Vân Hạc một cách dễ dàng, lần này nàng chắc chắn sẽ không có bất kỳ cơ hội kêu cứu nào.

“Ngươi muốn gì?” Lạc Tử Mộng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nàng cần phải giữ tinh thần trấn định để tìm cách đối phó với hắn.

“Vương phi không biết thuộc hạ?” Thiệu Tần kéo khăn che mặt xuống, lại thấy dáng vẻ Lạc Tử Mộng giống như không biết hắn là ai.

“Đêm khuya ngươi xông vào khuê phòng của ta làm gì? Lại còn hỏi ta có biết ngươi hay không? Ngươi muốn hủy danh tiết của ta sao? Nếu để người khác nghe được, còn tưởng rằng ta và ngươi có quan hệ mờ ám.”

Thiệu Tần cảm thấy kỳ hoặc, rõ ràng nàng chính là Thần vương phi Lạc Tử Mộng, như thế nào lại không nhận ra hắn? Trừ phi là nàng bị mất trí nhớ!

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, chắc chắn chỉ có khả năng này, bởi vì lúc nàng còn ở Thần vương phủ trí nhớ đôi khi bị gián đoạn, hơn nữa thái y đã từng nói, đây là lần đâu tiên hắn bắt gặp tình trạng mất trí nhớ như thế này, người bị mất trí nhớ sẽ tin tưởng người mà nàng gặp đầu tiên khi mở mắt. Xem ra nửa năm trước người mà nàng nhìn thấy đầu tiên nhất định là Hô Duyên Phong, nếu không nàng sẽ không cam tâm tình nguyện ở lại nước Ngân Nguyệt, ở lại bên cạnh Hô Duyên Phong.

“Vương phi. . . . . .”

“Cái gì vương phi? Ta là ‘Hoàng tử phi ‘ tương lai của đại hoàng tử, cho nên thừa dịp bây giờ còn chưa có người phát hiện, tốt nhất ngươi nên lập tức rời khỏi đây, nếu bị người khác phát hiện, nhất định ngươi sẽ bị nhốt vào đại lao.” Mặc dù Lạc Tử Mộng sợ hãi, nhưng cũng không dám kêu to, chỉ sợ kiếm trong tay hắn chém đứt cổ nàng.

Thiệu Tần biết, hiện tại hắn có nói cái gì đều không hữu dụng, bởi vì bây giờ Lạc Tử Mộng chẳng những mất trí nhớ, nàng còn rất tin tưởng Hô Duyên Phong, cho nên hắn chỉ có thể nghĩ biện


Polaroid