
một cách hiệu quả.
Ngôn Khanh đưa cô đến một cửa tiệm nhỏ vắng vẻ, hương vị lại cực kỳ ngon. Sau khi ăn no nê, tiếp tục lái xe tới bên cạnh một dòng suối nhỏ đóng băng. Binh sĩ đi theo đập lớp băng, Ngôn Khanh lấy ra hai chiếc cần câu và hai chiếc ghế nhỏ.
Không cách nào phủ nhận thả câu nơi băng tuyết bao phủ như vậy cũng có sự thoải mái yên tĩnh. Nếu như bình thường, Tô Di có lẽ cũng thích. Nhưng hôm nay, khi cô nhìn lớp băng dầy cộp và hồ nước đá ảm đạm, lại có chút không yên lòng.
Sắc trời dần dần tối, xem ra lại hơi âm u trống trải. Ngôn Khanh không đề cập tới việc trở về, cô cũng không muốn nói. Vũ hội toàn đàn ông kia, có tiến hành với khí thế hừng hực hay không? Mà khi vũ nữ quyến rũ gợi cảm, gửi ánh mắt ngưỡng mộ tới ngài chỉ huy đẹp trai, ánh mắt của anh, có dừng lại trên người các cô hay không? Tính cách không chịu gò bó của anh, lại coi trọng tình nghĩa với cấp dưới, có phải sẽ gặp dịp thì chơi vui vẻ với mọi người một phen hay không?
Suy nghĩ này khiến cô dâng lên một cảm giác mệt mỏi trong lòng. Rồi lại hơi có chút thoải mái khi sắp được giải thoát dứt khoát. Cô cảm thấy mình nên trở về nhìn xem Mạnh Hi Tông trong loại hoàn cảnh này, sẽ có biểu hiện gì?
Nếu như. . . . . . Anh ấy thật sự cũng sẽ hưởng thụ những phụ nữ khác giống như hưởng thụ cô, như vậy cũng cho cô một lý do xác đáng, có thể dừng lại những suy nghĩ âm thầm mong đợi kia của mình ở đây. Nếu như anh không. . . . . . Như vậy có phải cô nên hỏi một câu, hỏi xem ngày đó anh đối với công chúa, có phải cũng có nguyên nhân khác hay không? Nếu như vậy, cho dù anh cũng không phải yêu thích duy nhất một mình cô, nhưng trong khoảng thời gian cô thích anh, ít nhất cô đối với anh là độc nhất vô nhị. Tương lai nếu như có rời đi, có lẽ cũng sẽ không có gì tiếc nuối.
. . . . . . Nhưng thì ra, cô vẫn còn thích anh.
Nghĩ tới đây, sự không cam lòng mơ hồ tích tụ trong lòng nhiều ngày, trong nháy mắt bỗng nhiên rõ ràng. Cô ngước mắt nhìn về phía Ngôn Khanh: “Chị muốn trở về. Bây giờ.”
Ngôn Khanh sửng sốt một chút, gật đầu, thuận tay đưa tới bình nước uống dinh dưỡng: “Môi chị cũng bị gió thổi khô mất rồi, uống chút đi. Hương vị này không tệ.”
Tô Di nhận lấy uống vài ngụm, đứng dậy thu hồi cần câu: “Đi thôi.”
Ngôn Khanh ở phía sau, không hề vang lên tiếng trả lời. Đột nhiên, Tô Di cảm thấy cảm giác nặng nề choáng váng đánh úp tới đầu. Cô kinh ngạc xoay người, thế nhưng trước mắt cũng tối sầm, mơ hồ thấy Ngôn Khanh phất tay, mấy Lính Đánh Thuê bước nhanh tới, đỡ lấy thân thể thiếu chút nữa cắm đầu ngã quỵ của cô.
Cô mất ý thức.
Tám giờ tối.
Màn đêm hoàn toàn hạ xuống, khắp bầu trời là những ngôi sao rực rỡ. Vùng quê trống trải, núi xanh yên tĩnh, trời đông có vẻ thê lương bàng bạc.
Tạo thành sự đối lập rõ rệt, là cảnh tượng náo nhiệt trong thao trường trước căn cứ của Lính Đánh Thuê. Sân khấu nhỏ ở trung tâm đã được dựng xong, tơ lụa màu đỏ và ống thép trắng sáng, như thể báo trước màn biểu diễn tươi đẹp làm người ta sôi máu sắp mở màn.
Những sĩ quan trung cấp, thượng cấp trong 5000 quân đóng tại căn cứ, tất cả ngồi vây quanh sân khấu, mọi người hết sức phấn khởi, tiếng cười nói huyên náo.
Đám người Mạnh Hi Tông và Giản Mộ An, ngồi ở chiếc bàn đối diện sân khấu. Khác với những sĩ quan khác đang hoàn toàn đắm chìm trong trong hưng phấn chờ mong, hai vị đại lão này có vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn đang thảo luận vấn đề kỹ thuật khó khăn buổi chiều chưa giải quyết được.
Ngược lại Mộ Tây Đình thông minh, canh một khoảng thời gian tiến tới bên tai Mạnh Hi Tông: “Phu nhân còn chưa trở lại.”
Vẻ mặt Mạnh Hi Tông không đổi gật đầu: “Trở lại thì nhắc tôi.”
Giản Mộ An nghe thấy đoạn đối thoại của hai chủ tớ này, không khỏi bật cười: “Sợ cô ấy ghen?”
Mạnh Hi Tông chưa bao giờ để ý đến lời lảm nhảm của hắn, cầm bản vẽ trên bàn lên, tiếp tục hỏi hắn chi tiết. Nhưng nói được mấy câu, trong lòng lại dừng lại.
Ghen? Ý nghĩ nhàm chán. Nhưng mà khúc sau của kiểu bữa tiệc này, quả thật quá rõ ràng, hôm nay lại còn nghe nói Giản Mộ An sắp xếp vũ nữ thoát y. Mặc dù anh không có hứng thú, nhưng nếu như cô về nhìn thấy, tình huống này dường như có chút kỳ quái.
Nếu như vậy, mèo con có vùi đầu trong chăn, buồn bực chống cự anh hay không?
Anh chợt hơi buồn cười.
Giản Mộ An thấy sắp tới giờ, thu hồi bản vẽ, cầm ly rượu, đi tới giữa sân khấu. Mọi người theo cử động của hắn, nhanh chóng yên tĩnh trở lại.
“Gửi tới ngài chỉ huy ——” Hắn nâng cao ly rượu, “Người anh em tốt nhất của tôi, mang cho chúng ta của cải và phụ nữ vô cùng vô tận! Các anh em, nâng ly lên, hoan nghênh Thượng tướng!”
Lời nói đơn giản, lại giống như nhen lên cảm xúc mạnh mẽ nhiệt liệt nhất trong lòng đám đàn ông. Bọn họ đứng dậy đồng loạt, nâng ly rượu lên, tiếng thét vang vọng cả núi sông, gần như muốn lật ngược bầu trời tối thẫm trên đỉnh đầu: “Hoan nghênh Thượng tướng!”
Mạnh Hi Tông mang nụ cười thản nhiên trên mặt, cầm ly rượu đứng dậy. Ánh mắt trầm tĩnh chậm rãi nhìn quanh một vòng, nâng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch: “Mời mọi người!”
Mặc dù anh không nói hơn một câu, dáng v