Kiêu Sủng

Kiêu Sủng

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326814

Bình chọn: 8.5.00/10/681 lượt.

mắng: “Nó vẫn còn là thằng nhóc.” Quần cộc ở trong sự bình luận của mọi người hơi không được tự nhiên, nhưng vẫn can đảm tiến lên phía trước, đang định vươn tay ôm người phụ nữ lên, lúc này Giản Mộ An lại cười hì hì đi lên trước, chắn trước mặt cậu ta.

Trong lòng Mạnh Hi Tông hơi bất an, ánh mắt lại trở lại trên người phụ nữ kia. Đúng lúc đó, cô gái lúc trước vẫn còn đang trong giấc ngủ say sưa, lại động đậy, nâng cánh tay mảnh khảnh lên dụi mắt, ngẩng mặt lên nhìn xung quanh, thân thể dường như cứng đờ ngay lập tức.

Vậy mà giống như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Mạnh Hi Tông, cô từ từ quay mặt sang, bốn mắt giao nhau cùng anh.

Dung nhan thanh tú ngày trước, lúc này được người trang điểm diễm lệ. Trên khuôn mặt trái xoan dưới mái tóc dài màu đen, giữa trán là một viên đá quý màu lam nhạt; lông mi dài đen được chuốt cong, trên đôi mắt trong suốt, là lớp phấn mắt màu tím mờ. Đường đuôi mắt được vẽ dài thẳng tới thái dương, vẻ yêu mị lặng yên động lòng người. Má hồng mỏng tang, đôi môi nhỏ nhắn được thoa lên màu hồng đào lóng lánh. Khuôn mặt thuần khiết được trang điểm quyến rũ, trong con mắt bất cứ người đàn ông nào, đều đáng thèm thuồng.

Rõ là cô đang khiếp sợ, cúi đầu nhìn quần áo gần như khoe cả thân thể của mình, lập tức dán chặt vào vách đạn đạo phòng ngừa để lộ cảnh xuân. Sau đó bất đắc dĩ nhìn Mạnh Hi Tông.

Mà Mạnh Hi Tông cũng nhìn cô, ở phút im lặng ngắn ngủi, anh nhìn “Quần cộc” : “Thiếu úy, tôi không thể không rút lại lời của tôi.”

“Quần cộc” có chút ngượng ngùng gãi đầu, nhưng vẫn lập tức tránh sang một bên. Mà những người khác nghe được ngài chỉ huy luôn luôn nhất ngôn cửu đỉnh, lại có thể sau khi nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ, đổi ý trước mặt mọi người, tất cả đều kinh ngạc. Bọn họ ngẩn ngơ một lúc, lợi dụng chất cồn, cười lớn bộc phát kháng nghị mãnh liệt.

Ánh mắt lo lắng của Mạnh Hi Tông nhìn chòng chọc vào Giản Mộ An, Giản Mộ An lại làm ra vẻ thờ ơ cười không ngừng.

“Đưa cô ấy về phòng!” Mạnh Hi Tông khẽ quát Mộ Tây Đình một tiếng. Mộ Tây Đình sau khi nhìn rõ người phụ nữ đó là Tô Di, đã sớm trợn mắt há mồm. Nhận được mệnh lệnh, hắn lại không dám vươn tay ra ôm, đành phải cầm áo khoác của Mạnh Hi Tông lên, khoác lên người Tô Di, trong ánh mắt tò mò của mọi người, lập tức đẩy cả cô lẫn xác đạn đạo người mang tới về phía phòng của Mạnh Hi Tông.

Trong khí áp yên lặng không tiếng động của Mạnh Hi Tông, cũng không có ai dám hỏi tới nữa. Bữa tiệc tiếp tục tiến hành. Giản Mộ An tiến tới bên tai Mạnh Hi Tông: “Thế nào? Chưa từng thấy qua dáng vẻ này của cô ấy hả? Phụ nữ có rất nhiều khuôn mặt, chú có thể tiếp tục khám phá. . . . . .”

Mạnh Hi Tông ngẩng đầu nhìn hắn: “Em thấy anh không muốn sống nữa rồi.”

Giản Mộ An cười ha ha.

Tuy nhiên dáng vẻ dịu dàng trang điểm đậm vừa nãy của Tô Di lại thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu Mạnh Hi Tông. Anh chưa bao giờ thích mùi phấn của phụ nữ, cô có vẻ cũng không thích trang điểm.

Nhưng anh không biết, thì ra là cô ăn mặc đẹp đẽ như vậy, lại cũng khiến mọi người kinh ngạc. Mà đường mắt mỏng và đôi môi đỏ mọng lóng lánh đó, còn có thân thể dưới lớp voan đen càng thêm trắng nõn nổi bật, thế nhưng khiến anh trong bữa tiệc ồn ào ầm ĩ, có chút lòng dạ rối bời, nội tâm rục rịch.

Bữa tiệc đến mười hai giờ mới kết thúc.

Các sĩ quan có người tản đi, hơn phân nửa lại lăn ra ngủ trong thao trường. Giản Mộ An sai người kéo từng người vào nhà.

Mộ Tây Đình vươn tay muốn đỡ Mạnh Hi Tông, lại bị anh đẩy ra. Giản Mộ An thấy thế cười híp mắt nói: “Cuối cùng cũng chuốc được cậu ta rồi.” Trả lời hắn là một quả đấm của Mạnh Hi Tông, chỉ khiến hắn lập tức ngã trên mặt đất, nửa ngày không bò dậy nổi.

Ánh mắt của Mạnh Hi Tông rất sáng, bước đi cực kỳ vững vàng, đi từng bước về phòng mình. Anh thậm chí còn cực kỳ tỉnh táo giao cho Mộ Tây Đình chuẩn bị máy bay cho Tô Di rời đi vào ngày mai. Chẳng qua khi Mộ Tây Đình mở cửa phòng ra, anh lẳng lặng đứng ở cửa ra vào mấy giây, mới cất bước đi vào.

“Mèo con. . . . . .” Đôi tay thon dài của anh nhẹ nhàng đút vào trong túi quần, trong giọng nói lại mang theo chút ý cười tản mạn, “Tôi đã về.”

Lời của tác giả: Hey hey hey, Tiểu Mạnh không phải là ông chú, là thanh niên đẹp trai mà, về sau không cho phép gọi là Lão Mạnh Đại Mạnh, chỉ cho gọi Tiểu Mạnh Mạnh thiếu, tránh cho các bạn làm tôi loạn lên luôn!

Hôm nay 5300 chữ, coi như bù quyền lợi cho ngày quốc tế phụ nữ 8 – 3 hôm qua

~~Chương sau là Tiểu Mạnh uống rượu say a, che mặt. . . . . .

——————-

Chjcbjbj: Đúng dịp quá à nha )))))

Loyal1502: Bé chjcbjbj đang mơ màng mà tưởng tượng =))

Chjcbjbj: Em chong xáng mà T_T

Chương 42: EM THÍCH KHÔNG?

Tô Di nhìn cô gái trong gương, hoàn toàn không còn gì để nói.

Trong phút chốc hôn mê đó, lòng cô lo sợ bất an vô cùng. Cô hoàn toàn không ngờ được, bên cạnh Mạnh Hi Tông, lại có người dám ra tay với cô. Nhưng sau khi tỉnh lại, ngẩng đầu thấy ánh đèn chói mắt, và vô số ánh mắt nóng rực… còn có ánh mắt của Mạnh Hi Tông.

Nếu như cô nhìn không lầm, trong ánh mắt của anh, có phải có vài phần kinh ngạc hay không?

Quầ


Disneyland 1972 Love the old s