
ng nói của hắn có vẻ giễu cợt nặng nề, không biết đang giễu cợt lời nói dối của Trùng tộc, hay là sự khuất phục của những người này, “Dĩ nhiên, những quân nhân, y tá, nhà khoa học khỏe mạnh có ích lợi này. . . . . . Bọn họ sẽ bị cấy trứng trùng, nghe lời Trùng tộc để làm việc giúp chúng nó. . . . . .”
Rebecca nghe vậy mặt trắng bệch, lại che miệng giống như muốn nôn ra. Tô Di xác nhận suy đoán đáng sợ kia, cũng ghê tởm buồn nôn một hồi. Cô nhìn chằm chằm Carlo: “Làm sao anh biết những thứ này? Chúng ta sẽ bị đưa đi đâu?”
Carlo cho tay vào túi quần móc ra một thỏi vàng mỏng dính: “Tôi hối lộ sỹ quan Trùng tộc —— có tiền có thể bắt quỷ xay cối là đạo lý vĩnh viễn không thay đổi của bất cứ chủng tộc nào.”
Hắn chỉ mấy chiếc phi thuyền đang đậu ở phía trước, giọng điệu rất bình tĩnh: “Các quý cô, từ giờ trở đi sẽ là đầy tớ của Trùng tộc —— chúng ta sẽ bị đưa đến hành tinh Trùng tộc xa xôi giá rét. Liên Minh đã thất bại, nghe nói ngay cả tinh cầu của lính đánh thuê cũng không có sức lực phát động phản công. Hơn nữa không thể nào có người đến hành tinh Trùng tộc cứu chúng ta, những người dân thường vô dụng này. Chúng ta sẽ không còn được gặp lại người thân, người yêu, bạn bè của mình nữa. Tôi nghĩ rằng cả đời này, cũng không thể trở lại quê hương rồi. Đúng là một sự thật làm người ta đau lòng.”
Rebecca dùng tay ôm mặt mình, kìm nén tiếng nức nở nhỏ. Mà mấy người ở phía trước nghe thấy giọng nói của Carlo, cũng nước mắt lưng tròng quay đầu nhìn bọn họ. Khói thuốc súng bốc lên khắp nơi dưới ánh hoàng hôn trời chiều, đội người dài đằng đẵng, giống như một con rồng khổng lồ màu đen hấp hối, đi từng bước về phía tuyệt vọng.
Tô Di nhích từng chút một theo đội ngũ, giọng nói tràn đầy giễu cợt đó của Carlo, giống như cơn mưa rào không tiếng động xối ướt cô từ đầu đến chân, lạnh lẽo cực độ. Cô rất hi vọng Carlo chỉ nói bừa, nhưng cô biết những lời đó đều là sự thật.
Cô sẽ bị coi là một kẻ trong số những tù binh loài người nhỏ bé ti tiện, bị đưa đến mấy hành tinh ngoài kia tha hương. Thời đại chiến loạn sống chết mịt mờ, Mạnh Hi Tông hoàn toàn không thể nào tìm được cô. Từ đó cô sẽ sống trong tầng lớp xã hội thấp nhất của Dị tộc, không còn tự do, sẽ không còn được gặp lại bạn bè, người yêu của mình, cho đến khi cô giống như một con kiến yên lặng chết đi, thậm chí ngay cả hài cốt cũng không thể quay về lãnh địa loài người, càng đừng nói trở lại Địa Cầu.
Cô yên lặng siết chặt hai nắm đấm, bước chân càng nặng nề như sắt đổ.
Mặc dù nhận thấy Trùng tộc không ngừng có phi thuyền nhảy tới nhảy lui giữa tinh cầu của loài người và Trùng tộc.Vậy mà máy bay trinh sát hồi báo lại, đây chẳng qua chỉ là tàu vận binh bình thường, thể hiện rõ Trùng tộc đang tăng nhanh tốc độc chiếm lĩnh mặt đất. Không ai có thể nghĩ đến Tô Di đang ở trên một trong những con tàu đó. Họ cũng không ngờ rằng Trùng tộc ôm hi vọng diệt sạch toàn bộ loài người, lại đưa loài người tới lãnh thổ của mình tiếp tục sinh tồn.
Lần đầu tiên Liên Minh và lính đánh thuê hợp tác chân thành thẳng thắn, lại có thể đạt được hiệu quả tốt đẹp. Khi cấp dưới của Lương Đồng chính là tướng quân Hassa cùng với Liên Đạc, cùng giảng giải kế hoạch liên hợp tác chiến với mọi người, thu được một tràng pháo tay tán đồng của mọi người.
Cũng có người nói lên nghi ngờ: “Chia như vậy, có quá mạo hiểm hay không?”
Du Lân Cử thản nhiên giải quyết dứt khoát: “Tôi tin tưởng năng lực của thượng tướng Mạnh Hi Tông. Anh ta nhất định có thể dẫn đầu đại quân tấn công hành tinh Trùng tộc, khiến cho Trùng tộc không thể quay đầu về cứu ổ của mình, để chúng ta giành được cơ hội phản công tinh cầu Mơ Ước vàHòa Bình.”
Mạnh Hi Tông bình tĩnh nhìn Lương Đồng: “Chỉ cần nguyên soái đoạt được quyền khống chế mặt đất trong vòng hai tiếng, đồng thời chia quân trợ giúp tiền tuyến.”
Giọng nói của Lương Đồng vang lên mạnh mẽ: “Bổn soái lấy tính mạng đảm bảo! Trong vòng ba tiếng, sẽ có ít nhất năm chiếc chiến hạm Liên Minh đến tiền tuyến để trợ giúp cậu! Xin yên tâm!”
Mạnh Hi Tông gật đầu: “Tôi tin tưởng cam kết của nguyên soái.”
Lương Đồng dường như đã hoàn toàn nhìn Mạnh Hi Tông bằng con mắt khác xưa, không để ý đến việc mọi người vẫn còn ở đây, cũng hoàn toàn không để ý đến xích mích từng có giữa lính đánh thuê và Liên Minh, vỗ vai Mạnh Hi Tông nói: “Tiểu Mạnh! Cậu rất giỏi! Nhưng mà Trùng tộc đã sớm đoán ra được chúng ta sẽ đánh lén, lính trinh sát hồi báo, bọn họ lắp đặt trạm gác bí mật dọc đường, xung quanh hành tinh cũng có rất nhiều quân mai phục. Một khi phát hiện có động tĩnh bất thường, chúng sẽ tra ra đại quân của cậu đã rời khỏi Liên Minh, kế hoạch của chúng ta bại lộ, e rằngchúng sẽ tấn côngtinh cầu Hi Vọng trước! Quân ta có thể mất thời cơ mấu chốt!”
Trong ánh mắt Mạnh Hi Tông hơi lạnh lẽo: “Tôi sẽ có cách.”
Lương Đồng cười ha ha, gật đầu: “Bổn soái không thừa nhận mình già không được rồi. Không thể ngờ những năm còn sống có thể gặp được nhân tài như thượng tướng đây.” Ông nhìn Du Lân Cử: “Ngài tổng thống, ngài rất tinh mắt.”
Du Lân Cử cũng cười, tướng quân Hassa cười nói: “Nghe nói mẫu