pacman, rainbows, and roller s
Kiêu Sủng

Kiêu Sủng

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327292

Bình chọn: 7.5.00/10/729 lượt.

lặng không tiếng động. Nhưng mà . . . . . . Mới vừa yêu đã kết hôn, không phải nhanh quá rồi sao? Người đàn ông này làm cái gì cũng như sấm rền gió cuốn, một khi nhận định sẽ phải cưỡng ép chiếm đoạt sao?

Thế nhưng anh lại giống như hoàn toàn không nghe thấy kháng nghị của cô, ngược lại giống như bởi vì đưa ra quyết định này mà cảm thấy hạnh phúc, nhìn cô chăm chú rồi nói, “Tô Di, kéo dài không có ý nghĩa gì cả. Cứ quyết định như vậy đi.”**** Kịch bản trong lòng Tiểu Mạnh:

Cự thạch vẫn vẫy cánh tay mai mốt nhớ ghé lại đây chơi nha…

Tô Di lưu luyến không thôi “Nó đang tạm biệt chúng ta đó.”

Tiểu Mạnh thầm nghĩ: Mẹ nó, cáo biệt ở đâu chứ? Rõ ràng là đang khiêu khích. Đừng hỏi tại sao, tính khí của đàn ông, phụ nữ như em không hiểu đâu. Nó bảnh bảo làm anh hùng cái thế trước mặt ba quân, nếu như nó có hình dạng con người, nhất định sẽ theo đuổi em. Ông đây bị tác giả thiết kế, chỉ có thể lặp đi lặp lại đưa em vào chết. Nghĩ đến Lăng Tranh, Du Mặc Niên, Chu thiếu, Cự thạch nhân… Thôi, lập tức cưới về là tương đối ổn thỏa. Người phụ nữ này bảo thủ sâu tận xương, một khi có danh nghĩa hợp pháp, chắc chắn sẽ nhất mực theo mình. Cứ quyết định như vậy đi.”

Tác giả: Tiểu Mạnh, cậu thật suy nghĩ nhiều quá rồi. Cự thạch nhân thích Tô Di, chỉ là tựa như con chó ngoan ngoãn thích chủ nhân thôi. Người ta chỉ cảnh cáo, không phải khiêu khích, chỉ cảnh cáo cậu đừng đối với Tiểu Tô không tốt, nếu không, sẽ tiêu diệt cả tinh hệ của cậu, có hiểu hay không. Hơn nữa, kết thôn chóng vánh, cũng không hỏi ý nguyện của con gái người ta sao? Không phải là trực tiếp hạ lệnh ra tối hậu thư à? Cậu còn có thể bạo tàn cỡ nào nữa chứ?

Loyal: Ủng hộ, Tiểu Mạnh. Phải tiên hạ thủ di cường, vậy mới hoàn toàn thuộc về mình, danh chính ngôn thuận, ai nhảy vào là hốt nó kekeke.

Chương 58: Bóng đêm mê say

Ngoài bến đậu cảng không gian thành Tự Do là một đại lộ thẳng tắp. Hôm nay, gần như toàn bộ xe hơi cao cấp của thành Tự Do, đều chạy băng băng trên đường cái nơi đây.

Trong chiếc xe hơi dài màu đenu tối, Mạnh Hi Tông ngồi bên cạnh Tô Di, mặc dù người phụ nữ yêu thương ở trong lòng mình, muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm, nhưng sắc mặt của anh vẫn hơi u ám.

Tô Di nhìn ra ngoài cửa xe màu đen, gương mặt nhiệt tình của những người dân, giống như bức tranh liên hoàn không bao giờ gián đoạn vụt qua ngoài cửa. Trong lòng cô khẽ thở dài một hơi. Chiến tranh vừa mới kết thúc, thuốc giải của Trùng tộc cũng đã được đưa đến. Mặc dù chiến tranh đã cướp đi một phần mười dân số Liên Minh, nhưng những người sống sót, gần như lập tức hòa mình vào niềm vui sướng thắng lợi.

Đặc biệt là sự ủng hộ nhiệt liệt, sự sùng bái đối với vị anh hùng Mạnh Hi Tông. Thế cho nên ngày hôm nay khi đại quân vào thành Tự Do, những người dân mang tâm tình kích động, gần như muốn bao vây đoàn xe của Lính Đánh Thuê.

Trên đường có người đồng thanh hô to cái tên “Mạnh Hi Tông”, tiếng hô gần như muốn lật tung mui xe; có người treo banner, giơ bảng hiệu, viết đầy câu chữ ngưỡng mộ thật lòng. Trong đó phái nữ vượt qua 80% —— có lẽ phụ nữ ở những tinh cầu khác của Liên Minh, cũng chạy tới đây nghênh đón đại quân Lính Đánh Thuê.

Tô Di cảm thấy không sao cả, nhưng Mạnh Hi Tông rõ ràng rất không thích cái loại nhiệt tình này của dân chúng. Làm mặt lạnh ngồi cạnh cô, một tay ôm hông cô; ngón tay của bàn tay kia, gõ nhịp nhịp lên đầu gối mình. Mặc dù không nói gì cả, nhưng rõ ràng đã không nhịn nổi.

“Tây Đình, nói cho những người này.” Anh nói hờ hững, “Tất cả phụ nữ của thành phố này, đều thuộc về Lính Đánh Thuê. Nếu như đến trời tối, họ còn lởn vởn ở đây, bất kể lính của tôi có làm gì với những cô gái đó, đều hợp pháp.”

“Vâng” Mộ Tây Đình mỉm cười lên tiếng, “E rằng không ít người cũng bằng lòng.”

Tô Di suy nghĩ, nếu như không phải là Mạnh Hi Tông, bây giờ chắc mình đã ở ngoài xe, mà không phải ở trong xe. Cho nên cô có thể hiểu được tình cảm hâm mộ của quần chúng, nên nói với Mạnh Hi Tông: “Có anh hùng tồn tại, sẽ làm cho người dân sống những ngày sau chiến tranh nhàn hạ hơn nhiều. Những người khác muốn làm anh hùng còn không được nữa kìa.”

Mạnh Hi Tông liếc nhìn cô: “Em muốn làm?”

Tô Di gật đầu: “Nếu như có năng lực giúp đỡ nhiều người hơn, tại sao không thể chứ?”

Mạnh Hi Tông lãnh đạm: “Vậy bọn họ tốt nhất đừng nhiệt tình quá mức với em.”

“Bọn họ” ý chỉ là quần chúng.

Tô Di bèn im lặng. Mấy ngày trước – lúc anh vừa mới tìm được cô về, hận không thể lúc nào cũng giữ ở bên người, ngày ngày trong những lúc dây dưa với nhau ngoại trừ sự mạnh bạo, phần nhiều là sự dịu dàng thâm tình. Nhưng dần dần, anh vẫn từ từ khôi phục tên Mạnh Hi Tông lành lạnh uy nghiêm đó. Cô hiểu người đàn ông như anh, vẻ thâm tình chân tình lúc trước vốn là do lúc đó tình cảm khó kiềm chế. Có lẽ anh sẽ dùng hành động yêu thương cô, nhưng không phải cả ngày đều dùng lời ngon tiếng ngọt.

Nhưng ham muốn chiếm giữ có thể đừng mạnh như vậy được không?

Xe quẹo vào khúc quanh, tiến vào đường lớn của khu phố trung tâm. Dân chúng vây xem càng đông đúc, từ xa đã thấy các hiến binh đứng gác, cứ cách ba bước