Kiêu Sủng

Kiêu Sủng

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327694

Bình chọn: 9.00/10/769 lượt.

hư mưa rơi. Kèm theo là tiếng thét sợ hãi liên tiếp, hoảng sợ và máu tươi đồng thời như một dòng sông, nhanh chóng tuôn trào.

“Đội thứ nhất, dẫn các cô ấy rút lui. Đội hai, đội ba bắn đạn yểm trợ.” Giọng nói Mạnh Hi Tông kiên quyết như sắt, kéo thật nhanh Tô Di vào góc tường, nâng súng cao lên bắn càn quét.

“Đi” Anh quát lên không hề quay đầu lại.

Nhưng Tô Di đời nào chịu nghe theo, tinh mắt nhanh tay rút một cây súng bên hông anh, nhắm vào đỉnh đầu người máy qua cửa kính thủy tinh, nhanh chóng xạ kích.

Chậm lại.

Cô thầm hít sâu một hơi.

Trên nóc tầng mười, rõ ràng có hai bóng người đang đứng. Một người thì cơ thể phản xạ ra tia sáng kim loại, một người thì cao lớn ngất ngưỡng, tướng mạo tuấn lãng, dưới cổ còn nhuộm máu đỏ thẩm, cả người đẫm máu đứng phía trước tên người máy.

Hình Nghị.

Hắn ta lại không chết. Không biết tại sao, cách xa đến như vậy, nhưng Tô Di gần như có thể cảm giác được trên mặt hắn có nụ cười rõ ràng.

Tô Di cầm súng bắn liên tục, động tác lưu loát.

Song, hai người trên nóc tầng phản ứng cực nhanh, bóng dáng biến mất lui về phía sau trong thoáng chốc.

“Đi” Mạnh Hi Tông kéo Tô Di, hai người chạy theo dòng người ra cửa bệnh viện.

Trên đường trống trải, vô số cửa sổ đóng chặt, cũng có vài người lo lắng hỏi thăm. Tô Di lao ra theo Mạnh Hi Tông, lập tức có người đàn ông trung niên đứng ở góc đường, không nói năng gì, dẫn Mạnh Hi Tông và Tô Di đi vào tiệm bán quần áo bên cạnh. Tô Di thấy nhóm thai phụ được vài học sinh dẫn chạy đi về hướng khác. Còn nhóm quân nhân trẻ tuổi của Mạnh Hi Tông, lại nhanh chóng chạy về một hướng khác.

Mạnh Hi Tông và Tô Di đi theo người đàn ông trung niên kia, từ cửa sau của tiệm, đi ra một con hẻm nhỏ, bọn họ đến một căn nhà không người trong khu dân cư, thay quần áo, lau mặt sạch sẽ, lại đi ra khỏi căn nhà theo cửa sau, ở cửa đã có một chiếc xe chờ sẵn. Hai người lên xe đi đến cảng không gian, Mạnh Hi Tông lấy giấy thông hành ra, hai người lên một chiếc Báo Săn. Điều khiển Báo Săn là một người lính đánh thuê, gật đầu với Mạnh Hi Tông.

Đến khi bọn họ vượt qua trắc trở về lại căn nhà ở Nam Bán Cầu, đã là hơn mười giờ đêm. Hai người bước vào cửa nhà, cũng mệt mọi rã rời không gượng nỗi nữa. Tô Di ôm cổ Mạnh Hi Tông hỏi “Nhưng thai phụ kia phải làm sao đây?”

“Yên tâm.” Đôi mắt Mạnh Hi Tông sắc bén “Các người đó được dẫn đến quản trườn trung ương của Tự Do Thành.”

“Hả?”

“Nơi đó bố trí một cuộc biểu tình…” Anh cẩn thận tỉ mỉ đỡ cô ngồi trên ghế salon “Cho dù là người máy, cũng không muốn đối mặt với việc bãi công cả tinh cầu. Tối hôm nay, ở các tinh cầu khác cũng xảy ra một sự việc còn lớn hơn rất nhiều với việc thai phụ. Hiểu không?”

Tô Di hiểu.

Bây giờ phát động phản công toàn diện thì quá sớm, chỉ có thể thiệt mạng nhiều hơn thôi. Nhưng anh và những người khác, không thể trơ mắt nhìn các cô chết, cho nên buộc phải gấp gáp hành động. Nghe anh nói những bố trí càng quấy loạn cả lên thì càng tốt. Đương nhiên các cô cũng an toàn.

“Nhưng mọi người giết nhiều người máy như vậy, có nguy hiểm không?”

“Yên tâm” Mạnh Hi Tông vuốt mặt cô “Trừ em ra, không ai có thể nhận ra anh.”

Trái tim Tô Di không hề được thả lõng. Cô biết hành động ngày hôm nay hoàn toàn vượt khỏi kế hoách của Mạnh Hi Tông, muốn người máy không truy cứu, chỉ sợ là không thể nào có việc đó.

Làm sao người máy không biết Mạnh Hi Tông là lãnh tụ quan trọng tuyệt đối của loài người chứ?

Cả một đêm, vợ chồng Mạnh Hi Tông vô cùng yên ắng không muốn rời xa nhau. Nhưng tại quảng trường trung ương của Tự Do thành phía bắc bán cầu, đèn hoa lại sáng rực cả đêm.

Hình Nghị đứng ở tầng trên của dinh thự, nhìn mấy vạn người đang lúc nhúc dưới quảng trường. Hình Kỳ Lân đứng bên trái của hắn, thiếu tá Doris đứng bên phải hắn.

“Thiếu tá, cậu dùng biện pháp sai lầm rồi.” Hắn nói nặng trịch.

Doris nhìn tấm lưng của hắn “Không, ngài chỉ huy. Nếu quân phản kháng loài người không nhận được tin tức, chuyện hôm nay sẽ không thể xảy ra.”

Ánh mắt Hình Nghị nhìn xuống dưới. Mặc dù người máy cảnh vệ mang súng canh giữ bốn phía, nhưng trên mặt đất loài người vẫn kích động, lớn tiếng gào théo đòi trừng trị hung thủ. Những thai phụ bị tử vong do lạc đạn trong trận xung đột hôm nay được đặt ngay giữa quảng trường, xung quanh thi thể thắp đầy nến. Cho dù cách xa như thế, nhưng vẫn nghe thấy được mùi máu tươi trong không khí.

“Tôi nói, không phải là sự kiện bản thân.” Hình Nghị nói “Chúng ta chiến thắng chủng tộc này trên phương diện quân sự, cần phải chân chính thống trị bọn họ, để bọn họ phải chịu cung cấp tài nguyên và sức lao động lâu dài cho chúng ta, nhất định phải bọn họ hoàn toàn phục tùng tuyệt đối. Số lượng loài người hơn người máy chúng ta ngàn vạn lần, nếu như không thể duy trì cục diện vững vàng, cuộc sống của chúng ta cũng sẽ không dễ chịu gì đâu. Những thứ rườm rà nhân khẩu này làm sao quan trọng bằng sự ổn định và phục tùng được.”

Hình Kỳ Lân lạnh lùng liếc mắt nhìn Doris “Cậu có thể nghĩ ra biện pháp ngu xuẩn như vậy, thật làm cho người khác nhìn với cặp mắt khác xưa.

Doris yên lặng. Hình Nghị n


Teya Salat