
tức! Tôi sẽ điều tra rõ ràng toàn bộ tình hình.”
Bên cạnh có một sỹ quan sặc nước, Cố Vũ Khanh lại trả lời ngắn gọn: “Được.”
Ngồi trên chiếc máy bay chiến đấu màu xanh lam tên hiệu “Quang Ảnh Thú”, Tô Di nhìn bầu trời sao bát ngát phía trước, thất thần trong giây lát.
Cố Vũ Khanh đồng ý để cô lái máy bay chiến đấu đi điều tra trước, e rằng không phải bởi vì hoàn toàn tin tưởng, mà bởi vì không có ai thích hợp hơn cô. Đại quân đậu cách xa một vạn năm ánh sáng, cô lái máy bay chiến đấu đi trước, mất hai ngày, trải qua ba cú nhảy siêu quang tốc, rồi một cú nữa, là có thể đến tinh hệ Vĩnh Hằng.
Mặc dù sợ rơi vào tay Hình Nghị một lần nữa, nhưng tin tức máy bay trinh sát phản hồi lại, cổ vũ cô rất nhiều. Cô không tin đó là một cái bẫy —— Hình Nghị không có phong cách tác chiến như vậy. Cô càng sẵn lòng tin tưởng, là Mạnh Hi Tông đã tạo ra thắng lợi như kỳ tích này.
Hiện giờ, cô chỉ cần tận mắt nhìn một lần.
Cô bắt đầu cài đặt tọa độ nhảy tiếp theo.
“Cô cài đặt tọa độ nhảy đến bề mặt trái đất?” Trong tai nghe truyền đến giọng nói có chút bất ngờ của Cố Vũ Khanh.
Cô cười nói: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?”
Cố Vũ Khanh dừng một chút rồi nói: “Tôi thừa nhận, tôi cũng không thể đợi để được nhìn thấy bề mặt Địa Cầu.”
Đồ du hành vũ trụ của Tô Di có gắn camera mini và máy nghe trộm, để tiện cho đại quân ở hậu phương, có thể thấy tình hình mà mắt cô nhìn thấy được bất cứ lúc nào. Ngộ nhỡ cô gặp chuyện gì, hậu phương cũng có thể thu được tin tức chân thật nhất.
Cô hít sâu một hơi, ấn núi khởi động cú nhảy ở phía trước. . .
Ánh bạc lóe lên rồi biến mất.
Tô Di nao nao.
Bầu trời đêm như mực, bãi cỏ vắng vẻ.
Cô nhìn nơi tận cùng của bãi cỏ, ngôi nhà nhỏ thanh nhã tinh xảo đó. Nó vẫn mang dáng vẻ từ lúc cô rời đi, thậm chí ngay cả ngọn đèn màu cam ấm áp, dịu dàng chiếu sáng qua rèm cửa sổ màu vàng nhạt cô tận tay chọn cũng vẫn còn đó.
Như thể cô chưa bao giờ rời đi, như thể vẫn là ngôi nhà ngày trước.
Cô cởi mũ bảo hiểm ra, nhảy xuống khỏi máy bay chiến đấu. Dường như có tiếng cảnh báo từ đằng xa, có lẽ cảnh vệ ở mặt đất đã phát hiện ra vật thể bay không xác định này.
Cô nên bí mật, cô nên phòng bị. Nhưng trong khoảnh khắc cô nhìn thấy nhà mình, cô lại không tự chủ được mà đi thẳng, không hề giấu diếm.
Bước trên bậc thềm trước nhà, đi tới cửa nhà.
Cô nhẹ nhàng đẩy ra, vậy mà cửa lại không khóa. Cô nghiêng người đi vào, lại chỉ thấy ngọn đèn tĩnh lặng dịu êm tỏa khắp căn phòng.
Phòng khách không có người.
Hô hấp của cô càng lúc càng gấp rút.
Cô đi dọc theo cầu thang gỗ trống trải, bước từng bước về phía trước. Sau đó cô nghe thấy tiếng nhạc trẻ em nhẹ nhàng, giọng hát trong trẻo hát về ba mẹ. Trong tiếng nhạc đó, rõ ràng có giọng nói trong trẻo non nớt, giọng nói lười biếng, lẩm bẩm cất lên.
Mạch máu toàn thân cô như thể đông cứng lại, chỉ cảm thấy trong nháy mắt hồn vía lên mây, hai chân không tự chủ được đi về phía cửa phòng ngủ.
Cô thậm chí không biết rốt cuộc mình sẽ thấy Mạnh Hi Tông, hay là Hình Nghị. Nhưng cô biết mình chỉ cần nhìn lướt qua, cho dù chết cũng thỏa mãn.
Trong vườn hoa dưới lầu, đã có vài tiếng bước chân gấp rút. Nhưng cô hoàn toàn không quan tâm. Cô đứng ở đó, hô hấp ngừng lại.
Mạnh Hi Tông.
Đúng là Mạnh Hi Tông.
Anh đang ngồi dưới đất, tấm thảm trẻ con trên mặt đất đầy hình vẽ dễ thương ——- đó chính là tấm thảm cô mua từ lúc mới mang thai. Anh mặc áo sơ mi màu đen, quần ở nhà màu vàng nhạt, thân thể cao to, không ngờ lại ngồi giữa một đống đồ chơi.
Anh cúi thấp đầu, gò má góc cạnh vẫn điển trai và lặng lẽ như hồi mới gặp. Màu mắt tối sẫm như màn đêm, nhìn chằm chằm vào cơ thể nhỏ bé dưới mặt đất.
Tô Di nhìn theo ánh mắt của anh, Mạnh Dao đang ghé vào đùi anh, một tay ngậm trong miệng, tay kia ra sức vỗ tấm thảm, vui vẻ phấn khởi, hăng hái bừng bừng.
Tô Di đứng yên tại chỗ, không thể lên tiếng, không thể di chuyển.
Cô từng tưởng tượng rất nhiều lần về ngày đoàn tụ của một nhà ba người. Mỗi lần tưởng tượng, cũng đủ để khiến ruột cô đứt từng khúc. Mà khi ngày này đến thật, cô lại không thể tin được mình may mắn như vậy, giống như kẻ đần độn, chỉ có thể nhìn si ngốc, chỉ lo rằng nếu mình di chuyển, tất cả đều biến thành ảo giác.
Mạnh Hi Tông vốn dĩ đang trầm tư, lúc này chợt phát hiện ra gì đó.
Thân thể cao to chợt sững lại trong giây lát, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô.
Anh nhìn thấy người phụ nữ mình yêu thương, đứng sờ sờ trước mặt mình như vậy.
“Hi Tông. . . ” Tô Di nghẹn ngào, hai chân như đổ chì, giống như tấm lòng trĩu nặng của cô, rốt cuộc cũng đi về phía anh.
Anh đứng phắt dậy. Đôi mắt đen vừa sợ hãi vừa đau đớn, vững vàng, tham lam tập trung trên từng đường nét của cô.
Giọng nói của anh khản đặc, hai mắt đen nhánh như thể dấy lên ngọn lửa bùng cháy, “Mèo con. . .”
Bàn tay mạnh mẽ như gọng kiềm, hung hăng ôm cô vào trong lòng, bao phủ lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, vòng eo mềm mại của cô, như thể muốn cô hòa vào với cơ thể mình.
“Anh không chết. . . Thật tốt quá. . .” Tô Di ôm lại anh thật chặt, “Hi Tông. . .”
Hô