Polly po-cket
Kiêu Sủng

Kiêu Sủng

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326584

Bình chọn: 8.5.00/10/658 lượt.

ến.

Cùng với thời gian trôi đi, hô hấp của Nguyệt Mặc càng lúc càng nặng nề. Hai tay hắn siết chặt thành nắm đấm rồi lại buông ra, giống như cực kỳ kiềm chế muốn làm điều gì đó, nhưng lại cố gắng nhẫn nại.

Đúng lúc này, sắc mặt hắn thay đổi, “phụt” một tiếng, một ngụm máu phun lên trên vách cabin.

“Có chuyện gì vậy?” Tô Di đỡ lấy hắn.

Nguyệt Mặc lại đẩy mạnh cô ra. Hắn dựa lên tường, cả khuôn mặt rõ ràng đỏ bừng, lại có loại cảm giác tái nhợt bệnh tật.

“Người tập võ, khí huyết loạn nhanh hơn.” Hắn thở hổn hển nhìn về phía Tô Di, “Nếu tôi ra tay với cô, cô hãy dùng ám khí giết chết tôi.” Thân thể của hắn có vẻ cực kỳ cứng ngắc, hoàn toàn không hề mang vẻ thoải mái tự nhiên như Võ Lâm Minh Chủ lúc trước.

Song khi hắn lại phun ra một ngụm máu lớn, Tô Di nhìn hắn mồ hôi đầy đầu gân xanh nổi lên, thấy bàn tay của hắn hình như có chút không kìm hãm được mà sờ phía dưới của mình, nhưng cuối cùng lại dừng giữa chừng. Tô Di chỉ có thể xoay người sang chỗ khác.

“Anh. . . . . . Coi như tôi không tồn tại.” Cô nói, “Tôi không nhìn thấy, không nghe thấy cái gì cả.”

Người đàn ông sau lưng im lặng, chỉ thở dốc nặng nề như trước, tỏ rõ hắn đang kiềm chế cơn giày vò ra sao. Tô Di đứng lẳng lặng, tay phải lại giữ chặt cò súng.

Cuối cùng, có tiếng sột soạt vang lên từ sau lưng, sau đó là một loại âm thanh của động tác có quy luật. Sức mạnh của hắn rất lớn, tiếng vang càng lúc càng nặng; hơi thở đã theo động tác của hắn, càng ngày càng gấp rút.

Đây là lần đầu tiên Tô Di nghe thấy âm thanh như vậy, chỉ cảm thấy cả Báo Săn, cũng bởi vì vang động sau lưng, mà trở nên đồi bại. Tuy nhiên sau khoảng thời gian ngắn tim đập cấp tốc, cô từ từ bình tĩnh trở lại. Điều từ từ dâng lên trong lòng, thật ra lại là sự khâm phục đối với quân tử chính trực này. Việc đang làm, có lẽ khiến hắn tự cảm thấy mình bỉ ổi, nhưng Tô Di cảm thấy, đây chính là chỗ cao quý của hắn.

Sau một hồi tiếng động tốc độ nhanh và tiếng gầm nhẹ đè nén, là khoảng yên lặng trong chốc lát. Tô Di thả lỏng một chút, nhẹ giọng hỏi: “Xong chưa?”

Giọng nói của người sau lưng cực kỳ khô khốc khàn khàn, mang theo chút lúng túng, lại nhiễm vẻ khó đè nén rõ ràng: “. . . . . . Chưa.”

Lại một vòng chạy nước rút bắt đầu, thân thể oai phong đầy sức mạnh của Võ Lâm Minh Chủ, động tác và hơi thở dốc hình như càng thêm kịch liệt so với lần trước. Tuy tâm tư Tô Di trong sạch không nhiễm bẩn, lúc này cũng khó tránh nóng hết cả mặt. Trong lòng cô âm thầm kêu hỏng bét —— ước chừng có lần phát giới hạn đầu tiên, Nguyệt Mặc hình như. . . . . . có chút buông thả, hay là mới vừa được phóng thích dục vọng, đẩy hắn xuống vực thẳm khao khát càng sâu hơn.

Cánh mũi đã tràn ngập cái loại mùi đồ mị đó, lòng bàn tay Tô Di đầy mồ hôi, cô có chút sợ hãi.

Tại sao thủ hạ của Nguyệt Mặc còn chưa truyền tín hiệu? Nếu như bọn họ thất bại, công chúa biến thái còn muốn vào quan sát cô và Nguyệt Mặc chiến đấu, nhưng bây giờ Nguyệt Mặc, có lẽ đã trầm luân vào dục vọng. . . . . .

Mà Mạnh Hi Tông nói không chừng một giây sau sẽ tới. Mặc dù chiến đấu vừa nãy thất bại, nhưng nếu như Tô Di là anh, trước tiên là hồi phục xong sau đó sẽ phản kích lại —— Nguyên nhân rất đơn giản, mặc dù Huyết Ưng lợi hại, nhưng chỉ có thể xưng bá trên bầu trời. Anh có thể để cho Báo Săn trực tiếp thực hiện cú nhảy không gian xuống gần mặt đất, trực tiếp từ khe hở của Báo Săn, cho quân đội hùng hộ đổ bộ, đám Huyết Ưng tuyệt nhiên bất ngờ không kịp phòng ngự. Đây chính là ưu thế tự nhiên của chiến đấu đổ bộ đất liền đối với phe tấn công.

Nghĩ tới đây, tay trái cô nắm chặt lựu đạn, tay phải giữ chặt cò súng. Vốn dĩ cô định tìm cơ hội chạy trốn, từ đó bắt đầu cuộc sống lưu lạc; nhưng hôm nay công chúa lại còn muốn để cho cô cùng Nguyệt Mặc. . . . . . Cô lại không biết rốt cuộc rơi vào trong tay Mạnh Hi Tông tốt, hay là ở lại chỗ này thì tốt.

“Tô cô nương.” Một tiếng khàn khàn nhỏ giọng kêu lên, cắt đứt suy nghĩ của cô. Toàn thân cô căng lên, trên lưng lại là một tầng mồ hôi lạnh.

Lại nghe Nguyệt Mặc nhỏ giọng nói: “Cô nghe đi. . . . . . Họ thành công rồi.”

Tiếng huýt thanh trầm, truyền tới từ ngoài khoang. Tô Di ngẩn ra, lập tức gật đầu, bước một bước dài tới ghế lái, mở động cơ.

“Anh. . . . . .” Cô quay đầu lại nhìn hắn.

Bởi vì mồ hôi bê bết, búi tóc của hắn có chút xốc xếch, áo khoác trên người vẫn còn chỉnh tề, cánh tay phải rắn chắc, lại thăm dò dưới trường bào. Mà hắn cũng đang ngước mắt nhìn Tô Di, động tác dưới áo đành dừng lại.

“Tô cô nương, cô qua đây.” Hắn xoay người, đưa lưng về phía cô, “Xin hãy đánh mạnh vào huyệt phế du của tôi. Tôi đã tản chân khí nơi này, một khi bị đánh mạnh, tôi sẽ hôn mê. Rồi cô ném tôi ra ngoài.”

Tô Di đi tới sau lưng hắn, hỏi: “Ở chỗ nào?”

“Ở chỗ dưới vai phải ba tấc.”

Nắm tay phải của Tô Di ấn lên tấm lưng rộng của hắn.

“Sang trái hai tấc. . . . . . Xuống dưới ba phân. . . . . . Sang phải nửa tấc. . . . . .” Hắn lặng lẽ nói. Tô Di là người hiện đại, dĩ nhiên không thể tìm chính xác được huyệt phế du. Bởi vì khoảng cách rất gần, cái mùi kia càng thêm nồng nặc, trong lúc vô tình