XtGem Forum catalog
Kim chủ bị lừa rồi

Kim chủ bị lừa rồi

Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324020

Bình chọn: 7.5.00/10/402 lượt.

ngang “Nghe nói người đẹp nhất lầu Quảng Lăng này cũng không phải là Phất Tinh hay Phất Nguyệt cô nương.”

Hồng Diệp ngẩng đầu nhìn thì thấy ánh mắt cười như không cười của Khúc Thiên “Hồng Diệp phu nhân, nghe nói trong Quảng Lăng các có một nơi gọi là Quảng Lăng Chỉ Tức, sao phu nhân không dẫn các vị đây đi xem để mở rộng tầm mắt?”

Hồng Diệp ngớ ra trong giây lát thì lại cười duyên “Các vị gia, theo lý thì có thể tiếp đãi các vị là vinh hạnh của lầu Quảng Lăng, nhưng Quảng Lăng Chỉ Tức cũng không bằng nơi khác, theo thiếp thấy, hay là các vị xem cuộc vui ở tiền sảnh thì hơn.”

Nhưng mấy người này nghe vậy cũng không đồng ý, Thẩm Đình Xa cũng tò mò “Phu nhân cần gì phải từ chối, đã mở cửa thì đương nhiên phải đón khách.”

Hồng Diệp vẫn tươi cười lẳng lơ “Nếu gia đã mở kim khẩu, xin đi theo Hồng Diệp.”

Nàng dẫn đám người tới một chỗ hồng lâu, chạm vào vài chỗ trên tường thì thách tường gạch tách ra, sau tường có một dãy bậc thang màu trắng hướng xuống nền đất.

Hai bên bậc thang có hai đội mỹ nhân, tay cầm đèn lồng bạch ngọc, nhìn thấy mấy người đằng sau thì hành lễ yêu kiều “Mời các vị.”

Thẩm Đình Xa quay mặt nhìn Khúc Thiên, Khúc Thiên đương nhiên là đi cùng với hắn, sau đó là tới mấy vị quan thần, mấy mỹ nhân cầm đèn lồng dẫn đường phía trước, bức tường sau lưng khép lại, ánh sáng lại rực rỡ như trước, Thẩm Đình Xa cúi đầu nhìn thấy thì sợ hãi “Bậc thang này… là phỉ thúy!”

Khúc Thiên hơi đỡ hắn, giọng nói vô cùng thấp “Hai mươi năm trước, thần cùng tiên hoàng cí từng đi qua nhà của nam tài thần Ngụy Nam Sơn để mượn lương thảo, thấy cách bày biện tráng lệ này thì khen ngợi hai câu, hắn lại nhắc với thần về chỗ này. Mấy câu “Phỉ thúy vi giai ngọc vi đài, thủy tinh tác mành kim thiết án”*. Lúc đó thần chỉ cho là hắn nói khoác, về sau theo tiên hoàng tới đấy mới biết thật sự có chuyện này.”

*Bậc thềm làm bằng phỉ thúy, ghế làm bằng ngọc, mành cửa làm bằng thủy tinh, bàn dài làm bằng vàng.

Trên bậc thềm có gắn minh châu, phát sáng rạng rỡ trong bóng tối. Hai bên vách cũng có đèn tường bằng vàng, không khí ngột ngạ nhưng không hề thấy lỗ thông hơi. Thẩm Đình Xa bước xuống cùng mọi người, phía trước nghe tiếng nước chảy xa xa.

Mấy mỹ nhân dẫn đường dẫn đoàn người tới chỗ nước chảy, cúi đầu rồi lại quay về đường cũ.

Ánh sáng mờ mờ, nhưng lại trắng sáng như ánh trăng. Trong lòng Thẩm Đình Xa dao động, lúc đưa mắt nhìn thì thấy bảo thạch màu xanh trong như trời đêm, muôn vàn trăng sao, lại có một vầng trăng tròn nhô lên cao cao, ánh sáng tỏa khắp mọi nơi.

Có người lẩm bẩm nói “Mới vừa rồi ở bên ngoài sao không thấy trăng?”

“Đây không phải ánh trăng.” Có người trả lời, mọi người đưa mắt nhìn thì thấy Ân đại đương gia không biết đã vào từ lúc nào “Đây là dùng đá hoa cương màu lam lót trần, nhìn từ xa thì tưởng là tời đêm. Phía dưới lớp đá hoa cương có một tầng nước, trong đó nuôi cá Chúc Ngư, cá An Khang, và cá Quang đầu, có thể phát ra ánh sáng cho nên nhìn từ xa giống như sao trong đêm đen. Trăng tròn là một viên ngọc Dương Chi tròn đẹp, có phủ tơ vàng nên lại càng sáng, giống như ánh trăng.”

Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn, thấy quang cảnh đập vào mắt thì than thở trong lòng phủ này thiết kế thật kỳ diệu.

Ân Trục Ly nắm tay Thẩm Đình Giao, cười nói “Hôm nay Quảng Lăng Chỉ Tức có thể nghênh đón khách quý, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này, mấy vị đại nhân, mời!”

Thẩm Đình Xa hơi ngừng chân ở dòng nước, chỉ thấy nơi này dùng địa hình để tạo thành một dòng suối đổ, trong hồ lại vứt lá vàng nên lá đổ theo dòng nước, đó là một cảnh đẹp không thể nói bằng lời.

Tất cả mọi người ở đây đều là người đại phú đại quý, bước tới nơi này cũng không dám tỏ vẻ gì mà chỉ ngây ra, thấy một tòa lầu mạ vàng phía trước, trước lầu có hai cây san hô cao bằng đầu người, nhánh cây trùng điệp, ánh sáng nhè nhẹ đỏ thẫm như máu. Phía sau cây có hai hàng mỹ nhân đứng trước hành lang, thân thiết mời chào.

Thẩm Đình Xa nghe tiếng bước chân giẫm trên hành lang thì chỉ thấy âm thanh này kỳ ảo, vang vọng lại giống như gió thổi qua cửa thổi vào bức rèm che. Hắn cúi đầu nhìn đã thấy sóng nước mênh mông, dưới đáy có trân châu rực rỡ, ánh sáng dìu dịu chiếu lên, in lên những bóng người mờ mờ. Đặt chân ở nơi này làm người ta hoảng hốt như bước vào cõi tiên.

Thẩm Đình Xa dẫn quân thần bước theo mấy mỹ nhân, khóe mắt liếc qua thì thấy Ân Trục Ly ôm Thẩm Đình Giao cười đùa, đôi môi đỏ mọng dường như dán lên tai hắn, dáng vẻ vô cùng thân thiết. Thẩm Đình Giao còn đang giận chuyện nàng trộn tiêu Ấn Độ vào đồ ăn nên ngoảnh mặt không thèm để ý. Nàng khẽ cắn cắn lên vành tai hắn, hắn vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới bên cạnh Khúc Lưu Thương.

Đi trên hành lang thì thấy trăm hoa phủ đầy, màn che làm bằng châu ngọc. Đến khi bước vào phòng thì Thẩm Đình Xa lại càng kinh ngạc, phòng này lớn như một cung điện nhưng chỉ có một cái bàn trà, ngoài ra không còn gì, so với vẻ phú quý bên ngoài thì có vài phần tao nhã. Lúc này đã có một người ngồi đó, thấy mọi người bước vào thì cũng đứng lên hành lễ.

Ân Trục Ly bước vào giới thiệu “Na Lỗ tiên sinh, vị n