XtGem Forum catalog
Kính Vạn Hoa: Bí Mật Kẻ Trộm – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Bí Mật Kẻ Trộm – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323434

Bình chọn: 8.5.00/10/343 lượt.

câu nói cực kỳ “phản khoa học” đó, không cách gì bắt nó quên được. Từ đó con sáo lúc thì bảo “dậy” khi thì kêu “ngủ”, thích đâu nói đó, chẳng còn ra trật tự nề nếp gì nữa.Nhưng bắt chấp những chuyện trái khoáy đó, đám bạn của nhỏ Hạnh vẫn mê con sáo tít thò lò. Cả khối đứa gạ đổi. Thằng Tân có một rô-bô biết chơi đàn, nhỏ TúAnh có bộ sưu tập những con tem in các loại hoa, nhỏ Xuyến Chi có bộ búp-bê Ma-dút-ca gồm đủ tám con từ lớn đến bé, nói chung toàn những của hiếm. Nhưng sức hấp dẫn đặt biệt của con sáo khiến tụi kia sẵn sàng đứt ruột dốc ra những “bảo vật” của mình để đánh đổi. Nhưng bọn chúng chỉ công cốc.Mặc dù rất mê những món đồ chơi của các bạn, nhỏ Hạnh vẫn tỏ ra yêu quí con sáo lém lỉnh của mình hơn. Nó cương quyết từ chối mọi cuộc thương lượng:– Các bạn thích con sáo thì đến đây chơi, chứ Hạnh không đổi đâu!Quý ròm nghe chuyện, mỉm cười:– Giữ con sáo lại là đúng! Nó đi mất, lấy ai khen món bò viên!Hôm nay như thường lệ, cả bọn lại ngồi chầu quanh con sáo như triều thần chầu thiên tử. Nhỏ Hạnh nói:– Hạnh định dạy nó hát!Quý ròm “xì” một tiếng:– Học nói còn chưa xong mà hát với hò!Nhỏ Hạnh chớp mắt:– Nhưng hát dễ hơn! Hát có vần có điệu!– Chính có vần có điệu mới khó! – Quý ròm vẫn khăng khăng bài bác.Trong khi cả bọn đang cãi nhau chí chóe về việc có nên dạy hát cho con sáo hay không thì chuông cửa đột nhiên ré lên. Nhỏ Hạnh ngó Tùng:– Dì Khuê về đấy!Không đợi chị nhắc đến lần thứ hai, Tùng phóng vèo xuống cầu thang.Theo tôi – Quý ròm gật gù tiếp tục cuộc tranh cãi – Muốn dạy cho con sáo hát…Nhưng mới nói nửa câu, mắt nó bỗng trố lên. Tùng quay trở lên gác, đẫn theo một người. Người đó không phải dì Khuê, mà là Văn Châu.– Anh bạn hôm trước tới tìm chị!Lời thông báo của Tùng khiến Quý ròm và Tiểu Long không nhịn được cười. Quý ròm đảo mắt từ Văn Châu qua Tùng, cười hì hì:– Nhầm rồi em ơi! Không phải anh, mà là chị!Trong khi Tùng kinh ngạc đến thộn mặt ra thì nhỏ Hạnh dán chặt mắt vào Văn Châu:– Bạn đã dò xét được gì chưa?– Rồi.Tiểu Long và Quý ròm lập tức chồm người tới:– Sự thật ra sao?– Đúng như các bạn phỏng đoán! – Văn Châu tặc lưỡi – Ông đang nuôi một con mèo hoang!– Một con mèo hoang!– Ừ! Tối hôm qua tôi đã chứng kiến cảnh ông đem thức ăn ra cổng cho nó!Nhỏ Hạnh liếm môi:– Lúc đó khoảng mấy giờ?– Tôi không biết chính xác! Nhưng có lẽ vào khoảng mười giờ hoặc mười rưỡi!– Bạn trông thấy tận mắt chứ? – Quý ròm đột ngột hỏi.– Dĩ nhiên là tận mắt! Tôi nấp ngay sau cửa sổ, vừa nghe tiếng mèo kêu “meo meo” là đã thấy ông ngồi dậy đi ra! Tôi còn thấy ông cúi lom khom đặt đồ ăn xuống đất nữa!Quý ròm dường như vẫn chưa thỏa mãn. Nó tiếp tục thăm dò:– Thế lúc đó bạn bám sát theo ông à?– Không! – Văn Châu lắc đầu – Tôi vẫn đứng ở cửa sổ nhìn ra! Tôi không dám đi theo, sợ gây tiếng động!Thấy Quý ròm cứ cật vấn Văn Châu hoài, Tiểu Long sốt ruột vọt miệng:– Bám theo ông hay đứng ở cửa sổ nhìn ra thì có gì khác nhau đâu!– Khác nhau xa chứ! Quý ròm nhún vai – Khoảng cách từ nhà ông đến cổng rào khá xa, nếu ban đêm đứng ở cửa sổ nhìn ra, chưa chắc đã trông thấy rõ hình dáng của con mèo!– Ừ! – Văn Châu mau mắn xách nhận – Quả là tôi chẳng nhìn thấy con mèo nọ hình thù ra sao thật!– Nhưng cần gì phải tận mắt nhìn thấy! – Tiểu Long nhăn mặt – Chứ chẳng lẽ tiếng kêu “meo meo” đó là của một… con chó?Quý ròm hừ mũi:– Con chó tất nhiên không thể kêu “meo meo”! Nhưng ngoài con mèo ra, còn một con có thể kêu “meo meo” y hệt con mèo!Câu nói úp mở của Quý ròm khiến Tiểu Long đực mặt ra:– Còn một con?– Ừ.– Con gì thế?Quý ròm tinh quái:– Con rồng!– Đừng dóc mày! – Tiểu Long lườm bạn – Trên đời này làm quái gì có rồng!– Thế mà có đấy! – Quý ròm cười toe – Tiểu Long chẳng phải là “con rồng” là gì!Đến đây, Tiểu Long mới biết là mình bị lỡm. Nó nghiến răng ken két:– Tao không giỡn với mày à nghen!– Tao cũng đâu có giỡn! – Quý ròm bỗng nghiêm mặt lại – Nếu không tin, mày bắt chước tiếng mèo mày kêu “meo meo” thử xem! Tao nghĩ nó sẽ không khác tiếng mèo thật là bao!Tiểu Long có vẻ lưỡng lự trước đề nghị của Quý ròm. Nghĩ ngợi một hồi, nó ngượng nghịu từ chối:– Thôi tao không giả tiếng mèo đâu!– Sao vậy? – Quý ròm cười cười – Mày sợ mày giả quá giống chứ gì!Tiểu Long không trả lời Quý ròm. Nó ngồi im và thu nắm tay quẹt mũi để che giấu sự bối rối.Vẻ lúng ta lúng túng của Tiểu Long khiến Quý ròm, Văn Châu và cả thằng Tùng đêu bật cười. Chỉ riêng nhỏ Hạnh không nhếch mép. Nó cảm thấy có một ẩn ý gì đó đàng sau những lời trêu chọc của Quý ròm. Không phải vô cớ Quý ròm lại bảo Tiểu Long bắt chước tiếng mèo kêu.– Quý này! – Nhỏ Hạnh nhìn Quý ròm ngập ngừng hỏi – Có phải Quý nghĩ rằng những tiếng kêu “meo meo” tối hôm qua không phải do mèo mà do một người nào đó giả tiếng mèo phải không?Câu hỏi bất thần của nhỏ Hạnh khiến những người có mặt đều sửng sốt. Bọn trẻ không bao giờ nghĩ đến chuyện lạ lùng đó. Văn Châu lại càng không. Vì vậy, nó liếc Quý ròm mà bụng giật thon thót.Trước những cặp mắt mở to đang nhìn chòng chọc vào mình, Quý ròm bình tĩnh thừa nhận:– TôI chỉ hoài nghi vậy thôi!– Mày dựa vào đâu mà nghi như vậy? – Tiểu Long n