XtGem Forum catalog
Kính Vạn Hoa: Bí Mật Kẻ Trộm – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Bí Mật Kẻ Trộm – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323565

Bình chọn: 9.5.00/10/356 lượt.

là những quả trứng giả?Câu hỏi vặn của Tiểu Long làm nhỏ Hạnh cứng họng. Tất nhiên là nó thừa biết những gì nó dang nhìn thấy trên sân khấu chỉ là chuyện giả tạo. Nhưng giả ở điểm nào, có phải ở những quả trứng hay không, thì nó không thể khẳng định. Vì vậy, sau một lúc lúng túng, nó đành quay sang Quý ròm:– Sao hở Quý? Những quả trứng trên kia là những quả trứng giả phải không?Quy ròm lắc đầu:– Không phải.Nhỏ Hạnh ngơ ngác:– Không phải ư? Chẳng lẽ đó là những quả trứng thật?– Thì thật chứ sao! – Tiểu Long hí hửng vọt miệng – Tôi đã bảo rồi mà Hạnh cứ cãi!Nhưng nụ cười vừa vẽ ra trên mặt Tiểu Long đã lập tức tắt ngấm. Quý ròm khịt mũi:– Thật nhưng mà giả!– Là sao? – Tiểu Long gãi tai.Quý ròm thủng thỉnh:– Nghĩa là đây là quả trứng rỗng!– Quả trứng rỗng?– Ừ. Quả trứng này chỉ còn cái vỏ. Lòng trắng lòng đỏ bên trong đã được rút hết ra rồi!– Sao mày biết? – Tiểu Long không kềm được thắc mắc – Chẳng lẽ người ta lại rút ruột mấy chục quả trứng?– Làm quái gì đào ra được mấy chục quả trứng! – Quý ròm nhếch mép – Nhà ảo thuật X.15 trước sau chỉ biểu diễn với mỗi một quả duy nhất thôi!Không những Tiểu Long mà cả nhỏ Hạnh cũng ngẩn ra trước lời khẳng định của Quý ròm. Cả hai cùng buột miệng:– Nãy giờ chỉ có mỗi một quả trứng thôi ư?– Ừ.– Thế mấy chục quả trứng đang ở trong mũ kia thì sao?– Chả có quả trứng nào trong đó cả! Đó là ta tưởng thế thôi!Nhỏ Hạnh và Tiểu Long đang bán tín bán nghi thì nhà ảo thuật X.15 đã nhanh chóng chứng minh những nhận xét của Quý ròm.Ông cuộn tròn tấm khăn nhét vào túi rồi hai tay khệ nệ bưng chiếc mũ giơ cao lên trước mặt, dõng dạc:– Thưa quý ông quý bà! Từ nãy đến giờ quý ông quý bà tâm mắt chứng kiến cảnh chiếc khăn đẻ trứng! Vậy bây giờ để thử trí nhớ của quý ông quý bà, xin quý ông quý bà nào cho biết hiện giờ trong chiếc mũ này có bao nhiêu quả trứng cả thảy!Khán giả đang ồn ào lập tức lặng đi trước câu đố của nhà ảo thuật. Ai nấy đều nhăn mặt nhíu mày cố nhớ xem từ nãy đến giờ nhà ảo thuật đã cho chiếc khăn “dẻ trứng” tổng cộng là bao nhiêu lần.Như để tăng thêm phần hồi hộp, nhà ảo thuật khẽ đong đưa chiếc mũ trên tay, cao giọng tuyên bố:– Quý ông quý bà nào nói trúng, tôi xin tặng luôn số trứng này làm… kỷ niệm!Nhà ảo thuật vừa dứt lời, ở bên dưới đã có tiếng đáp:– Mười tám quả!Một giọng khác liền tiếp theo:– Hai mươi quả!Một giọng ồ ề cãi lại:– Hai mươi đâu mà hai mươi! Có mười chín quả à!Nhà ảo thuật mỉm cười:– Còn quý ông quý bà nào khác?Đám khác giả ở dưới bàn tán xôn xao nhưng mãi chẳng có ai lên tiếng. Có lẽ mọi người tin rằng số trứng trong mũ không ngoài ba co số đã nêu.Đợi một hồi, nhà ảo thuật tặc lưỡi:– Nếu không ai có ý kiến gì khác thì xin mời ba vị vừa rồi bước lên trên này!– Lên trên sân khấu ư? – Cô gái nêu con số hai mươi rụt rè hỏi.– Chứ sao! – Nhà ảo thuật gật đầu vẻ rộng lượng – Cả ba vị cùng lên! Lên và đếm trứng! Vị nào đoán trúng thì được đem trứng về!Cô gái bẽn lẽn rời khỏi chỗ ngồi và tiến về phía cầu thang dẫn lênn sàn gỗ. Hai khán giả mau miệng khi nãy cũng lục đục đứng lên. Đó là một chàng thanh niên và một ông già.Tiểu Long liếc Quý ròm:– Mày chắc chắn trong mũ không có quả trứng nào chứ?– Chắc như đinh đóng cột!– Thế sao mày không lên tiếng trả lời?Quý ròm ưỡn ngực:– Một nhà ảo thuật chân chính không bao giờ “lật tẩy” đồng nghiệp trước mặt khán giả!Nhỏ Hạnh nheo mắt:– Oai ghê hén?Quý ròm nghinh mặt:– Chứ sao!Trong khi đó ở trên sân khấu, ba vị khán giả hồi hộp nhướn cổ nhìn vào chiếc mũ và đông loạt ồ lên:– Ôi! Sao lại thế này?Thái độ của họ khiến những người dưới tò mò nhao nhao hỏi:– Thế nào? Có bao nhiêu quả trứng trong đó vậy?Chàng thanh niên quay xuống:– Chả có quả nào cả!Đám đông sửng sốt:– Không thể được! Không thể như thế được!– Chẳng có điều gì là không thể!Giọng nhà ảo thuật huênh hoang, vừa nói ông vừa từ từ xoay lòng chiếc mũ về phía khán giả. Chiếc mũ rỗng không.– Thế những quả trứng khi nãy biến đi đằng nào rồi? – Nhiều người ngơ ngác buột miệng.Nhà ảo thuật thản nhiên:– Tất nhiên là chúng chui vào lại trong chiếc khăn!Câu giải thích của nhà ảo thuật tất nhiên không làm Tiểu Long thỏa mãn. Nó níu áo Quý ròm:– Mày bảo nhà ảo thuật X.15 biểu diễn với một quả trứng, thế quả trứng đó đâu rồi?– Thì như ông ta nói đó! – Quý ròm nhún vai – Quả trứng đang nằm chung với chiếc khăn trong túi áo!Tiểu Long cau mày, nó vô tình lặp lại câu nói của mọi người:– Không thể như thế được!– Chẳng có điều gì là không thể! – Quý ròm mỉm cười, nó cũng bắt chước y hệt giọng điệu của nhà ảo thuật X.15 – Bởi quả trứng kia thực ra đã được buộc nối vào chiếc khăn từ trước.Tiểu Long giương mắt ếch:– Nối bằng gì? Sao tao không nhìn thấy?Quý ròm hừ giọng:– Nếu để mày nhìn thấy thì còn gì là ảo thuật! Người ta nối bằng một sợi chỉ đen hay một sợi chỉ cước nào đó, họa có mắt thần mới hòng nhận ra!Nhỏ Hạnh đứng bên gục gặc đầu:– Bây giờ thì Hạnh hiểu rồi! Nhà ảo thuật nặn quả trứng ra giả vờ bỏ vào mũ nhưng khi nhắc chiếc khăn lên thì quả trứng nấp đằng sau chiếc khăn cũng được sợi dây kéo lên theo! Và cuối cùng khi ông ta cuộn chiếc khăn bỏ vào túi thì quả trứng cũng c