XtGem Forum catalog
Kính Vạn Hoa: Hoạ Mi Một Mình – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Hoạ Mi Một Mình – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328184

Bình chọn: 7.00/10/818 lượt.

đứa khác vừa thấy Dưỡng xuất hiện và hắng giọng chuẩn bị lấy hơi đã vội vàng tếch thẳng. Những đứa chậm chân hơn đành bấm bụng nghe hết câu “Tình bằng có cái trống cơm” trước khi kịp ôm đầu biến ra khỏi lớp.

Bản dân ca Dưỡng hát là bản nhạc trữ tình. Nhưng Dưỡng chưa kịp mượn lời ca tiếng hát bộc lộ hết nỗi lòng của mình với bạn bè thì bạn bè đã chuồn không còn một mống.

À quên, vẫn còn một đứa. Ðó là Hiền Hòa.

Thoạt đầu Dưỡng chưa phát giác ngay ra điều khác lạ đó. Khi hát, Dưỡng có thói quen nhắm tịt mắt.

Chỉ đến khi bản nhạc gần hết, mở mắt ra, nhìn thấy Hiền Hòa vẫn còn bên cạnh mình, đôi mắt Dưỡng mới chớp lia chớp lịa.

Suốt đêm qua, Dưỡng đã thao thức nghiền ngẫm về… cuộc đời, đã bình tĩnh hiểu rằng việc bạn bè không thèm nghe mình hát là chuyện bình thường, việc thằng Tần cự nự mình là chuyện đương nhiên, việc nhỏ Hiền Hòa bịt tai bỏ chạy là chuyện hoàn toàn dễ hiểu.

Dưỡng đã lường trước mọi tình huống. Dưỡng đã cẩn thận dặn mình không nên buồn rầu hay quạu quọ

Nhưng Dưỡng đã không lường được tình huống ngược lại. Dưỡng không tài nào tin được con nhỏ Hiền Hòa chuyên dẫn đầu đoàn người chạy trốn kia hôm nay lại cả gan ngồi lì tại chỗ, vì vậy mắt Dưỡng cứ trố lên kinh ngạc.

Dưỡng kinh ngạc đến mức không còn tâm trí đâu để hát hỏng nữa, đến mức những âm thanh cuồng nộ trên môi Dưỡng đã im bặt rồi, đám bạn “chạy giặc” lúc nãy cũng đã rón rén vào lại chỗ ngồi từ lâu rồi, vậy mà Dưỡng vẫn đứng trơ, loay hoay chưa biết phải làm gì.

Hiền Hòa bên cạnh vẫn ngồi tỉnh, như không nhìn thấy sự lúng túng của Dưỡng. Nó ngồi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, bất động, suy tư, không biểu lộ một cảm giác gì rõ rệt.

Dưỡng liếc bạn, đã mấy lần mấp máy môi tính hỏi nhưng rồi cuối cùng nó đành ngậm chặt miệng. Biết hỏi gì bây giờ ? Chẳng lẽ hỏi tại sao bữa nay Hiền Hòa không bỏ chạy ? Hỏi tại sao bữa nay Hiền Hòa không bịt tai ? Hỏi tại sao bữa nay Hiền Hòa “gan lì tướng quân” như thế ?

Dưỡng không hỏi Hiền Hòa. Nhưng nó đem câu đó thầm hỏi mình. Và nó đoán ra ngay: Ðó là do Hiền Hòa sợ mình buồn! Hôm qua ở trong căng-tin thấy mình tiu nghỉu như mèo bị cắt tai, chắc Hiền Hòa động lòng trắc ẩn. Chắc Hiền Hòa không muốn con mèo bị cắt một tai rồi nay bị cắt thêm một tai nữa. Vì vậy mà Hiền Hòa không bỏ chạy như mọi hôm. Vì vậy mà Hiền Hòa bấm bụng ngồi nghe mình “tra tấn”. Tên nó là Hiền Hòa hèn gi nó hiền hòa ghê!

Dưỡng cảm động nghĩ và quay sang bạn, tử tế khuyên:

– Hiền Hòa ra sân chơi đi!

Hiền Hòa quay lại. Nó nhìn Dưỡng mỉm miệng cười nhưng không nói gì.

Dưỡng lặp lại:

– Hiền Hòa ra sân chơi đi!

Hiền Hòa lắc đầu:

– Hiền Hòa thích ngồi đây.

– Tôi sẽ hát nữa đó! – Dưỡng khụt khịt mũi, nó nói với cái giọng như thế nó sắp sửa làm điều gì động trời.

Nhưng Hiền Hòa dường như chẳng để lời báo động của Dưỡng vào tai. Nó lại đưa mắt nhình ra cửa sổ, giọng thờ ơ:

– Dưỡng cứ hát đi!

Thốt nhiên Dưỡng bối rối quá chừng. Nó không biết phải phản ứng ra sao trước thái độ của Hiền Hòa. Mãi nó mới nói được một câu. Và là một câu rất đỗi ngay ngô:

– Hiền Hòa cứ bịt tai lại như mọi hôm đi, tôi không buồn đâu!

Hiền Hòa vẫn ngồi trầm tư. Nó không bịt tai, cũng không đáp lời Dưỡng. Chả rõ nó có nghe thấy Dưỡng vừa nói gì không.

Con nhỏ này nó làm sao vậy nhỉ ? Dưỡng nhìn Hiền Hòa từ phía sau, lòng không rõ nên vui hay nên giận. Nó khẽ nhún vai và uể oải lật cuốn tập trước mặt, chả buồn “làm nghệ thuật” nữa.

Nghĩ cũng lạ, khi Dưỡng ngoác miệng ổng ổng, người ta bỏ chạy thì Dưỡng ấm ức, nhưng khi người ta ngồi lì tại chỗ Dưỡng lại thấy lòng nguội ngắt, chẳng ham hát hò tẹo nào.

Nhỏ Hiền Hòa ngồi lì trong lớp suốt cả tuần lễ sau đó. Nhưng ngày đầu, hễ đặt chân vô lớp là Dưỡng gân cổ hát và trong khi cố tình rống thật lớn, nó kín đáo liếc mắt về phía Hiền Hòa, âm thầm dò xét.

Thấy Hiền Hòa vẫn tỉnh bơ, mặt lúc nào cũng nghoảnh ra khoảng trời xanh bên ngoài cửa sổ, chả xem lời ca tiếng hát của nó ra ký lô nào, dần dần Dưỡng đâm chán.

Bây giờ Dưỡng mới vỡ lẽ: Thì ra chính khi người nghe “khiếp sợ” giọng hát của mình, Dưỡng mới cảm thấy giọng hát đó có giá trị. Còn khi Dưỡng cất tiếng hát mà không ai bịt taii, không ai bỏ chạy thì nó lại cảm thấy thất vọng và hụt hẫng. Nó cảm thấy giọng hát của nó sao mà xoàng quá.

Ðã xoàng thì con hát hỏng làm gi cho phí sức, từ ngày thứ tư trở đi Dưỡng ngâm tăm.

Dưỡng thôi “làm nghệ thuật”, tụi bạn mừng hết lớn.

Duy nhỏ Hiền Hòa chẳng tỏ thái độ gì. Nó vẫn ngồi tư lự bên cạnh Dưỡng, vẫn đưa mắt nhìn ra cửa sổ với dáng vẻ thẫn thờ. Mình đâu có “tra tấn” nó nữa, sao nó vẫn buồn thiu thế nhỉ ? Dường cắn môi tự hỏi và bâng khuâng quay sang bạn:

– Hiền Hòa làm sao vậy ?

– Hiền Hòa có làm sao đâu ?

Dưỡng chớp mắt:

– Tôi thấy Hiền Hòa buồn buồn.

Thấy Hiền Hòa làm thinh không đáp, Dưỡng tìm cách pha trò:

Hay tại tôi không hát nữa, Hiền Hòa thấy… trống vắng ?

Hiền Hòa quay lại mỉm cười:

– Chắc vậy.

Nhưng nó chỉ nhếch môi một chút thôi. Rồi thu ngay nụ cườii và lại ngoảnh mặt nhìn ra ngoài trời.

– Có gì ngoài đó vậy ? – Dưỡng không kèm được thắc mắc.