Kính Vạn Hoa: Hoạ Mi Một Mình – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Hoạ Mi Một Mình – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328231

Bình chọn: 8.5.00/10/823 lượt.


– Ngoài đó là ngoài nào ?

– Ngoài cửa sổ ấy. Tôi thấy Hiền Hòa cứ nhìn ra cửa sổ hoài. Gần cả tuần nay rồi.

– Ngoài đó chẳng có gì. Chỉ có mây thôi!

Dưỡng nhún vai:

– Mây có gì hay đâu ?

– Ừ, mây chả có gì hay! – Giọng Hiền Hòa buồn buồn – Chỉ có hợp lại rồi tan ra. Mãi mãi thế.

Ðích thị là nó đang buồn chuyện gì! Dưỡng thầm đoán. Cứ theo giọng điệu “triết ly” của nó thì chắc là nó đang buồn về “cảnh đời tan hợp”. A, phải rồi, chắc nó đang nhớ đến hai con nhỏ An Dung và Việt Hà. “Tam ca Áo Trắng” ngày nào ríu ra rít như ba con họa mi, nay chỉ còn trơ trọi một mình nó, bảo nó không ủ dột sao được! Hèn gì dạo này chả nghe nó hát hò. Khi lẻ bạn, họa mi đã không buồn hót nữa.

Dưỡng gật gù:

– Thì ra Hiền Hòa đang nhớ An Dung và Việt Hà!

Dưỡng vừa nói vừa nhìn bạn, thấy Hiền Hòa vẫn ngồi im, không thừa nhận cũng không không ra phủ nhận.

Dưỡng tiếp tục cảm khái:

– Chung tổ với nhau bao nhiều năm, lại cùng trong một ban tam ca, nay vắng mất hai người bảo người còn lại không ủ ê sao được!

Không biết thằng Dưỡng có nói đúng tâm trạng của Hiền Hòa hay không mà mặt mày Hiền Hòa mỗi lúc một dàu dàu.

Thấy mình “chia buồn” cả buổi mà Hiền Hòa không hưởng ứng, cứ ngồi đờ đẫn như khúc gỗ, Dưỡng chán quá chẳng buồn “thông cảm” nữa. Nó bần thần bỏ ra sân.

Lúc Dưỡng đi ngang dãy bàn kế cửa ra vào, nhỏ Tú Anh nhìn nó cười cười:

– Cảm ơn Dưỡng nhé!

– Cảm ơn chuyện gì ? – Dưỡng ngơ ngác.

Nhỏ Tú Anh chúm chím:

– Cảm ơn về chứng viêm họng của Dưỡng chứ cảm ơn chuyện gì!

Dưỡng càng chẳng hiểu mô tê gì:

– Tôi bị viêm họng hồi nào ?

– Sáng nay.

– Ai bảo Tú Anh thế ?

– Cần gì ai bảo! – Nhỏ Tú Anh chớp mắt – Hễ hôm nào lớp ta trời yên gió lặng, mọi người không ùn ùn bỏ chạy thì dứt khoát hôm đó Dưỡng bị viêm họng chứ còn gì nữa!

Tú Anh vừa nói xong, ba bốn đứa ngồi quanh đó không nhịn được liền che miệng cuời rúc rích.

Tới đây thì Dưỡng đã bắt đầu hiểu ra nhỏ Tú Anh đang giỡn mặt mình.

Dưỡng thu nắm đấm. Nhưng nhớ ra không thể dùng nắm đấm để đối phó với phụ nữ, nó tính văng bậy một câu gì đó. Nhưng cuối cùng Dưỡng kềm lại được. Nó sực nhớ nó có một thứ vũ khí vô cùng lợi hại , có khả năng gây “sát thương” mạnh gắp trăm lần nắm đấm gấp ngàn lần những lời nói nặng nói nhẹ.

Mắt sáng trưng, nó gật gù nhìn Tú Anh:

– Ðể chứng minh sáng nay tôi không viêm họng, tôi xin trình bày bản Lý kéo chài…

Không để Tú Anh và các khán giả ngồi cạnh kịp bịt tai, Dưỡng nhắm mặt, gân cổ gào:

– Gió lên rồi căng buồm cho khoái…

Quả như dự liệu của Dưỡng, nó vừa cất giọng tụi Tú Anh, Vành Khuyên, Hiền Hòa lật đật đứng lên khỏi ghế ngay tút xuỵt.

Hiền Hòa vừa tuôn ra cửa vừa trách Tú Anh:

– Bạn chọc Dưỡng chi vậy để bây giờ tụi mình không ôn bài được.

Còn Vành Khuyên thì cười cười:

– Miệng Tú Anh ăn mắm ăn muối, mới hào hứng khen lớp ta hôm nay “trời yên gió lặng” thì lập tức “gió lên rồi”…

Vũ khí của Dưỡng quả là hiệu nghiệm. Nó hát chừng ba câu, hé mắt ra đã thấy tụi Tú Anh biến mất.

Dưỡng khoái chí lắm. Nhưng đáng lẽ đang khoái chí như vậy thì nó không nên ngoảnh đầu lại mới phải. Ngoảnh lại ,thấy nhỏ Hiền Hòa vẫn dán mình trên ghế với cái bộ tịch ảm đảm không hề thay đổi suốt mấy ngày nay, Dưỡng bất giác thấy lòng chùng xuống.

Quả thật, cả tuần nay nhỏ Hiền Hòa như biến thành một con người khác. Hễ vô lớp là nó ngồi một đống, giờ ra chơi cũng chẳng buồn nhúc nhích.

Trước đây thỉnh thoảng nó vẫn hát hò cho bạn bè nghe, giúp bạn bè trấn tĩnh lại sau những đòn “tra tấn dã man” của ca sĩ Dưỡng. Nhưng bây giờ thi lời ca tiếng hát đã tắt trên môi nó. Không những không ngân nga hát hỏng, nó cũng thôi cười đùa, thậm chí không buồn mở miệng trò chuyện với ai, ngay cả với hai đứa bạn thân ngồi hai bên nó là thằng Tần và thằng Dưỡng.

Sự thay đổi của Hiền Hòa khiến Dưỡng hoang mang ghê lắm. Nó cứ lo lo, chả biết có phải vì nó mà Hiền Hòa ra nông nổi này không.

Lúc ngồi trong căng-tin, nó băn khoăn nói với thằng Tần:

– Nhỏ Hiền Hòa lúc này nó sao sao mày ạ.

– Ừ, tao cũng thấy nó là lạ.

Dưỡng chép miệng:

– Nó cứ ngơ ngác như người mất hồn.

– Ừ, nó chả còn vui vẻ như trước! – Tần gật đầu phụ họa – Thậm chí nó chả thèm ra căng-tin với tụi mình.

Dưỡng cắn môi:

– Chắc là nó giận tao.

– Giậ chuyện gì ?

Dưỡng thở dài:

– Chuyện hôm trước tao hất văng cây thước ấy.

– Chắc không phải đâu! – Tần phun viên đá trong miệng ra – Chuyện đó quá lâu rồi, ai mà nhớ.

Dưỡng trầm ngâm một thoáng rồi tiếp:

– Cũng có lúc tao nghĩ nó nhớ hai con nhỏ An Dung và Việt Hà…

– Cũng không phải luôn! – Tần lắc đầu – Tuần trước tao bắt gặp nó, An Dung và Việt Hòa dung dăng dung dẻ ngoài phố. Tụi nó gặp nhau hoài à.

Dưỡng vò đầu:

– Thế thì…

Tần đặt ly chè xuống bàn, giọng ra vẻ từng trải:

– Thôi mày ơi, hơi sức đâu mà tìm hiểu! Tụi con gái chúng phức tạp lắm, thích vui thì vui thích buồn thì buồn, tốt nhất mình đừng để mắt đến tụi nó!

Khi lên giọng đàn anh “khuyên” thằng Dưỡng như vậy, Tần không ngờ nó là đứa “để mắt” đến Hiền Hòa trước tiên.

Hiền Hòa thuộc tổ 1 của Tần, xưa nay v


Teya Salat