pacman, rainbows, and roller s
Kính Vạn Hoa: Hoạ Mi Một Mình – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Hoạ Mi Một Mình – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328280

Bình chọn: 9.5.00/10/828 lượt.

xem bạn Hiền Hòa gặp khó khăn gì, nếu cần thì báo cáo lại với cô!

May cho Minh Vương, nó là thành viên trong ban cán sự lớp nhưng vì ngồi tít dưới bàn chót nên cô Vĩnh Bình không nhìn thấy. Nếu bắt gặp ánh mặt phiền muộn của cô giáo trong lúc này, hẳn niềm vui về sự tiến bộ của hai tổ viên Lâm và Ðỗ Lễ trong lòng nó sẽ sút giảm quá nữa.

Nhỏ Xuyến Chi nghe cô chủ nghiệm quở trách, vội đứng dậy, lễ phép:

– Thưa cô, tụi em sẽ làm theo những gì cô dặn ạ.

Lúc ngồi xuống, nó khẽ quay đầu ném về phái nhỏ Hạnh một cái nhìn đầy ý nghĩa.

Cái nhìn của Xuyến Chi khiến nhỏ Hạnh nhăn mặt. Nhỏ Hạnh là lớp phó học tập, dù muốn dù không cũng không thể từ chối trách nhiệm của mình trong chuyện này.

Thật ra, không đợi cô Vĩnh Bình nhắc nhở, khi thấy nhỏ Hiền Hòa tự dưng bị liên tiếp mấy con 2, nhỏ Hạnh đã tự động đến gặp thằng Tần để tìm hiểu nguyên nhân nhưng chả thu lượm được gì. Tần ù ù cạc cạc, nghe nhắt tới Hiền Hòa mặt lại xụ xuống một đống, rõ chán!

Nhưng nhỏ Hạnh chán thằng Tần thì cứ chán, còn lớp phó học tập gặp tổ trưởng tổ 1 để thi hành nhiệm vụ thì cứ phải gặp. Giờ ra về, nhỏ Hạnh nói với Tần:

– Tần đưa cuốn sổ liên lạc của Hiền Hòa đây cho Hạnh!

Tần trố mắt:

– Chi vậy ?

Nhỏ Hạnh thản nhiên:

– Hạnh sẽ đem đến nhà cho Hiền Hòa.

– Sao tự dưng Hạnh siêng quá vậy ? – Tần thắc mắc – Hiền Hòa đâu có thuộc tổ 4!

– Hạnh muốn gặp Hiền Họa

Thằng Tần tính hỏi nữa nhưng sực nhớ đến nhiệm vụ cô Vĩnh Bình vừa giao cho ban cán sự lớp, nó làm thinh, lục cặp lấy cuốn sổ liên lạc của Hiền Hòa chìa ra:

– Nè.

Năm ngoái nhỏ Hạnh từng đến nhà Hiền Hòa một hai lần nên nó vẫn còn nhớ đường đi. Thoạt đầu nhỏ Hạnh định rủ Tiểu Long và Quý ròm đi chung cho vui nhưng đến phút chót nó bỗng thay đổi ý định.

Chưa biết Hiền Hòa gặp phải chuyện gì, tự nhiên kéo một lô một lốc tới thì quá xá đường đột. Hiền Hòa chơi thân với thằng Tần trước nay, Tần lại là tổ trưởng của nó, vậy mà nó nhất quyết không hé răng, hẳn nó phải có một tâm sự gì khó nói lắm. Và cái tâm sự đó chắc phải nặng nề đến mức nó không còn tâm trí đâu để quan tâm đến chuyện bài vở. Chứ nếu không, một đứa chăm chỉ như Hiền Hòa không thể nào đột ngột học hành suốt kém như vậy được. Nhỏ Hạnh vừa đi vừa băn khoăn nghĩ ngợi, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa nhà bạn.

Ðó là một căn nhà nhỏ, nhưng phía trước có một khoảnh sân rộng. Cây nhãn đầu hè phủ bóng mát rượi xuống những khóm hoa trồng rải rác dọc lối vào nhà.

Cánh cổng sát song thưa với chiếc ống khóa to đùng lúc này đang chắn ngang trước mũi nhỏ Hạnh. Nó nhìn qua chấn song, ngạc nhiên thấy nhà bên trong cửa đóng im ỉm.

– Sao lạ thế nhỉ ? Giờ này lẽ ra phải có người ở nhà chứ ?

Nhỏ Hạnh chau mày lẩm bẩm. Hiền Hòa hôm nay không đến lớp, sao chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Còn ba mẹ Hiền Hòa nữa. Hiền Hòa là con một, nhà chỉ có ba người nhưng vào giờ cơm sao chẳng thấy ai thấp thoáng ? Hay hôm nay gia đình Hiền Hòa có sự kiện gì đặc biệt, cả nhà kéo nhau ra quán ?

Ðầu xoay tít với bao nhiêu câu hỏi, nhỏ Hạnh đứng thần người một lúc, rồi chẳng tìm ra câu trả lời nào thỏa đáng, nó tặc lưỡi một cái và lủi thủi quay gót.

Nhưng vừa đi được một quãng, nhỏ Hạnh chợt sững lại. Nó phát hiện ra Hiền Hòa đang từ xa chạy tới.

Hiền Hòa đi đâu về thế nhỉ ? Nhỏ Hạnh tự hỏi và tò mò nhìn bạn, thấy trong giỏ xe phía trước có một cái ga-mên nhiều ngăn. Như vậy là Hiền Hòa vừa đêm cơm cho ai đó.

Hiền Hòa không trông thấy nhỏ Hạnh. Nó đạp từng vòng xe với dáng điệu uể oải, lười nhác.

– Hiền Hòa! – Nhỏ Hạnh gọi.

Nghe có người gọi tên mình, Hiền Hòa giật mình ngơ ngác quanh. Bắt gặp nhỏ Hạnh đang đứng bên đường, mặt nó thoáng biến sắc.

Nó ngoặt xe sát lề và rà chân xuống đường:

– Hạnh đi đâu đây ?

Nhỏ Hạnh đẩy gong kính trên sống mũi, hắng giọng:

– Mình đem sổ liên lạc tới cho bạn.

– Sao Hạnh lại đem sổ cho Hiền Hòa ? – Hiền Hòa lộ vẻ ngạc nhiên – Hạnh có chung tổi với Hiền Hòa đâu!

Nhỏ Hạnh mỉm cười:

– Không chung tổ nhưng chung lớp.

Hiền Hòa vẻ như muốn chấm dứt câu chuyện. Nó chìa tay ra:

– Thế Hạnh đưa cuốn sổ đây.

– Gì mà gấp thế! – Nhỏ Hạnh nheo mắt – Bộ bạn không định mời mình vô nhà sao ?

Hiền Hòa từ chối khéo:

– Hôm nay mình bận lắm.

Dường như đoán trước thái độ của Hiền Hòa, nhỏ Hạnh chẳng chút bất bình. Nó liếc về phía cánh cổng:

– Sao nhà bạn giờ này vắng thế ?

– Ừ.

Câu trả lời cụt ngủn của Hiền Hòa chẳng xác nhận điều gì cả.

– Ba bạn đi làm trưa không về à ? – Nhỏ Hạnh vẫn tiếp tục thắc mắt nhìn cái gà mên trong giỏ xe – Mẹ bạn ốm phải không ?

Hiền Hòa Nhìn theo ánh mắt của nhỏ Hạnh, vẫn giọng thờ ơ:

– Ừ.

Nhỏ Hạnh gật gù:

– Hèn gì dạo này bạn không có thì giờ học bài.

Hiền Hòa không nói gì, chỉ nhìn nhỏ Hạnh chờ đợi.

Nhỏ Hạnh hiệu ý, thò tay vô cặp rút cuốn sổ liên lạc ra:

– Nè.

– Cảm ơn Hạnh. Hiền Hòa vào nhà đây.

Nói xong, Hiền Hòa bỏ cuốn sổ vào giỏ xe và quay lưng đạp xe đi.

Nhỏ Hạnh đứng nhìn theo Hiền Hòa, ngạc nhiên thấy bạn không vui. Chắc nó đang buồn mẹ ốm! Nhỏ Hạnh bâng khuâng nghĩ, nó bứt một chiết lá ven đường ngậm trên môi, r