XtGem Forum catalog
Kính Vạn Hoa: Lang Thang Trong Rừng – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Lang Thang Trong Rừng – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323693

Bình chọn: 10.00/10/369 lượt.

nh mặt trợi lá cây sẽ bốc hơi. Hơi nước gặp tấm nilông sẽ ngưng tụ lại và chảy xuống hố.

– Cách này không dùng được đâu! – Nhỏ Hạnh lắc đầu – Trong rừng cây lá rậm rạp, ánh mặt trời không xuyên thấu, lá bốc hơi rất chậm. Chúng ta lại không có thì giờ chờ đợi.

Quý ròm liếc nhỏ Hạnh:

– Ý Hạnh là muốn tìm dây leo ?

– Ừ. Ðó là cách nhanh nhất. Mà khu rừng này lại có khá nhiều dây leo.

Trước khi bọn trẻ tản ra sục tìm, nhỏ Hạnh dặn:

– Tìm thấy nước, nhớ đừng hét toáng lên đấy nhé. Cứ lặng lẽ rót đầy bi-đông rồi từ từ tìm cách thông báo cho mọi người.

– Sao thế hở chị ? – Mạnh ngơ ngác.

– Có thể bọn ăn thịt người vẫn còn lẩn quất quanh đây, tốt nhất chúng ta không nên làm kinh động!

Nhỏ Hạnh vừa đáp nháy mắt với Mạnh. Nghĩ là nhỏ Hạnh đang đóng kịch, Mạnh tủm tỉm cười. Nó không biết nhỏ Hạnh đang nói thực. Nó không biết chị nó đang lo sốt vó về điều đó.

Lúc nãy, khi nhìn thấy con dao và những hình vẽ trên thân cây, nhỏ Hạnh biết ngay các thứ này chỉ mới xuất hiện hồi hôm. Tuy con dao đã gỉ sét và những nét vẻ đã bị nhựa cây nhuộm vàng nhưng nó đủ minh mẫn để nhớ rằng hôm qua nó chẳng hề trông thấy những thứ này. Như vậy, trong đêm khuya đã có ai đó đến gần tụi nó, có thể là bọn ăn thịt người, và không hiểu vì lý do gì họ không giết phứt tụi nó đi mà để lại những dấu hiệu hăm dọa rợn người như thế.

Tiếng chân sột soạt trên lá khô khiến nhỏ Hạnh giật bắn người. Nó lạnh toát sống lưng, quay phắt lại, cảm thấy những ý nghĩ tong đầu dứt ra từng khúc.

– Khỉ này! – Khi nhận ra đó là Quý ròm, nhỏ Hạnh đưa tay ôm lấy ngực, nhăn mặt trách – Làm Hạnh hết hồn!

Quý ròm không phản ứng gì. Nó lẳng lặng tiến sát đến sau lưng cô bạn gái, giọng nghiêm nghị:

– Sao Hạnh lại gạt mọi người thế ?

– Gạt chuyện gì ?

– Chuyện con dao và những hình vẽ ấy! Hạnh thừa biết là hôm qua không có những thứ đó mà.

Nhỏ Hạnh quay mặt nhìn ra phía xa xa, nơi Tiểu Long và thằng Mạnh đang sục sạo quanh một bụi rậm, chép miệng đáp:

– Hạnh chỉ không muốn làm thằng Mạnh hoảng kinh thôi.

Nhỏ Hạnh không muốn Mạnh hoảng kinh nhưng khi nó mở miệng hỏi, Quý ròm nhìn thấy sự kinh hoảng hiện ra trong mắt nó:

– Quý này, Hạnh vẫn không hiểu sao họ đến cạnh tụi mình mà tụi mình không hề hay biết ?

Thắc mắc của nhỏ Hạnh khiến Quý ròm lúng túng ngoảnh nhìn đi chỗ khác. Với một đứa thông minh như nhỏ Hạnh, thái độ của thằng ròm còn rõ rệt hơn một câu trả lời. Nó thở hắt ra:

– Tối hôm qua Quý đã ngủ trong phiên trực phải không ?

Quý ròm nuốt nước bọt, giọng áy náy:

– Tôi chỉ chợp mắt có chút xíu thôi.

– Chợp mắt một chút xíu! – Nhỏ Hạnh khẽ lắc đầu – Thế nế con dao của họ không cắm vào thân cây mà cắm vào…

Quý ròm dường như không chịu nổi sự phê bình nghiêm khắc của bạn. Nó đưa tay bịt chặt hai tai và kêu lên bằng giọng đau khổ:

– Tôi biết lỗi rồ! Hạnh đừng nói nữa!

Thấy thằng ròm có vẻ hối hận thực sự, nhỏ Hạnh nói lảng qua chuyện khác:

– Dù sao thì Hạnh vẫn còn tin những kẻ đến chỗ tụi mình tối hôm qua không phải là bọn ăn thịt người.

– Sao Hạnh biết ?

– Nếu đúng là bọn man rợ đó, tụi mình nếu không bị giết cũng đã bị bắt sống rồi, có đâu mà nhởn nhơ đến bây giờ.

– Ừ, – Quý ròm nhíu mày – nếu là họ, họ sẽ bắt sống tụi mình để làm thực phẩm dự trữ….

Nói tới đây, sực nhớ ra một chuyện, Quý ròm thình lình ngẩng phắt lên:

– Chết rồi! Hạnh có biết chuyện gà nhốt, gà thả không ?

– Biết! – Nhỏ Hạnh nheo mắt – Thịt gà thả ngon hơn thịt gà nhốt. Trước khi đem gà làm thịt, chủ nhà thường thả gà ra khỏi chuồng cho nó đi quanh quẩn trong vườn…

Ðang thao thao, nhỏ Hạnh bỗng ngưng bặt, mặt tái mét. Nó dán mắt vào mặt Quý ròm, miệng lắp bắp:

– Quý định nói là….

Quý ròm không tránh cái nhìn của bạn. Bốt mắt giao nhau, và nó khẽ gật đầu :

– Rất có thể là như thế!

Rất có thể là như thế, có nghĩa là rất có thể những kẻ phát giác ra tụi nó hồi hôm chính là bọn ăn thịt người chứ không ai khác. Bọn họ không buồn trói gô tụi nó lại chẳng qua họ tin rằng tụi nó không thể nào thoát khỏi khu rừng rậm rạp và chằng chịt này, suy ra là không thể nào thoát khỏi tay bọn họ. Họ mặc cho tụi nó đi loanh quanh trong rừng theo cái cách người ta để mặc cho lũ gà tội nghiệp đi loanh quanh trong vườn, đi tha hồ cho máu huyết lưu thông, cho cơ bắp rắn chắc để khi cần xơi tái, họ chỉ vươn tay ra là có ngay được món ăn khoái khẩu.

Ý nghĩ đó khiến nhỏ Hạnh rùng mình. Nó nhớn nhác nhìn quanh :

– Giờ làm sao hở Quý ?

Từ hồi đi lạc đến giờ, nhỏ Hạnh mặc nhiên được cả bọn xem là nhóm trưởng. Chỉ có Quý ròm, Tiểu Long và thằng Mạnh hỏi nó, chứ chưa hề xảy ra trường hợp ngược lại. Nhưng lúc này, bấn loạn với những hình ảnh khủng khiếp trong đầu, nó quên mất vai trò của nó, đành buột miệng “xin ý kiến” Quý ròm.

Mặt Quý ròm hếch lên trời, chả hiểu là để tìm dây leo hay để biểu lộ sự khoái trá trước sự hạ mình của nhỏ Hạnh. Và nó hùng hồn nói, với cái giọng rõ là muốn giành cái chức trưởng nhóm của nhỏ bạn nó :

– Bây giờ có rối lên cũng chẳng làm gì được. Có lẽ tụi mình đang ở trong tầm kiểm soát của họ. Cách tốt nhất là làm sao