Old school Easter eggs.
Kính Vạn Hoa: Nhà Ảo Thuật – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Nhà Ảo Thuật – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323444

Bình chọn: 9.5.00/10/344 lượt.

?

– Không phải là đọc sai! – Quý ròm cố nín cười – Nhưng em nghe chị hỏi, em cứ nghĩ là chị nghiện thuốc lá ghê lắm!

– Em đừng có mà trêu chị! – Chị Ngần làm bộ cung tay – Câu này chị đọc được trên báo chứ đâu phải do chị nghĩ ra!

– À, em biết rồi! – Quý ròm gật gù – Chị đọc trong mục “Ðố vui” chứ gì?

Chị Ngần sáng mắt lên:

– Phải rồi! Như vậy là em cũng hay chơi trò giải đố trên báo lắm phải không?

Quý ròm quệt mũi:

– Trước đây thì có, nhưng bây giờ thì em hết thích rồi!

– Tại sao vậy?

Câu hỏi của chị Ngần khiến Quý ròm ngập ngừng. Nó cảm thấy lý do của nó không khiêm tốn lắm. Thực ra năm ngoái nó vẫn còn say mê trò giải câu đố trên các báo. Nhưng kể từ đâu năm nay, trò chơi đó không còn hấp dẫn nó nữa. Càng ngày những câu đố, kể cả những câu đố mẹo, càng trở nên ít kích thích trí tò mò của nó. Bây giờ Quý ròm đã có thể giải đáp hầu hết những câu đố hóc búa một cách dễ dàng. Vì vậy nó đâm chán. Tất nhiên Quý ròm không muốn nói ra sự thật. Nó không muốn chị Ngần nghĩ nó là đứa huênh hoang hay tự cao tự đại.

– Tại lúc này em bận học! – Quý ròm đáp, nó khịt khịt mũi để che giấu sự bối rối.

Chị Ngần chớp chớp mắt:

– Thế câu đố vừa rồi, em giải đáp được không?

– Dạ được! – Quý ròm liếm môi rồi lấy vẻ nghiêm trang, hắng giọng – Sở dĩ khói ở đầu điếu thuốc đang cháy có màu xanh bởi vì nó có những hạt rất nhỏ, những hạt này làm khuếch tán ánh sáng và cho thấy màu xanh tức là màu ánh sáng có bước sóng ngắn. Còn màu trắng vàng vì những hạt này lúc đó đã bị hơi nước bao bọc chung quanh!

Rồi nhìn vẻ mặt đang ngẩn ra của chị Ngần, Quý ròm chép miệng nói thêm:

– Hiện tượng này cũng giống như khi ta nhìn thấy màu xanh của bầu khí quyển và màu trắng vàng của những đám mây vậy!

Nghe Quý ròm giải thích một lèo, đôi mắt chị Ngần ánh lên vẻ thán phục. Chị chặc lưỡi trầm trồ:

– Anh Vũ nói quả không ngoa! Em đúng là “siêu” thật!

Ðược chị Ngần khen, Quý ròm sướng phổng mũi. Ở trường, nó vẫn thường được thầy cô và bạn bè khen ngợi, thậm chí trong những cuộc thi thố cấp thành phố, nó còn được xem là niềm tự hào của toàn trường. Nhưng những điều đó từ lâu đã là chuyện bình thường đối với Quý ròm. Còn chị Ngần lại khác. Lời khen của chị có một giá trị đặc biệt.

Chị Ngần không chỉ khen Quý ròm. Chị còn nói:

– Bây giờ em đọc lại lời giải cho chị chép đi!

Ðề nghị của chị khiến Quý ròm cảm thấy mình quan trọng hẳn lên. Nó sửa lại thế ngồi rồi khoanh tay trước ngực, chậm rãi đọc từng lời cho chị chép, dáng điệu rất là trịnh trọng.

Ðúng lúc đó, anh Vũ về.

Anh bước vào phòng, môi mím lại để khỏi bật cười khi thấy chị Ngần đóng vai cô học trò ngoan ngoãn, còn Quý ròm thì nghiêm trang, oai vệ như một ông giáo khó tính.

– Ngần mới tới hả? – Anh hỏi, không nhìn về phía Quý ròm.

Chị Ngần ngừng tay ngước lên, giọng vui vẻ:

– Ừ, Ngần mới tới! – Rồi chị hớn hở khoe – Quý đã giải giùm Ngần được câu đố rồi!

– Vậy hả? – Anh Vũ hất đầu – Thôi, Ngần chép tiếp đi!

Từ khi anh Vũ xuất hiện, Quý ròm đánh mất ngay sự ung dung trước đó. Ðang hùng hồn đọc cho chị Ngần chép, nóng bỗng im bặt và thu hai tay xuống gầm bàn, chẳng để làm gì. Chỉ đến khi nghe anh Vũ giục chị Ngần, nó mới tằng hắng hai, ba cái để lấy lại bình tĩnh rồi rụt rè đọc tiếp.

Hoàn toàn không hay biết gì về mối quan hệ “gay cấn” giữa hai anh em, chép xong lời giải, chị Ngần buông bút xuống và cười cười nhìn Quý ròm:

– Chị còn một câu nữa!

Nghe chị Ngần nói vậy, anh Vũ đưa mắt nhìn Quý ròm có ý dò hỏi. Nhưng Quý ròm lại hiểu khác. Ðang bị ám ảnh bởi chuyện nộp bản chép phạt, vừa bắt gặp cái nhìn của anh, nó giật thót và lật đật thò tay vào ngăn kéo lôi tờ giấy đã chuẩn bị sẵn ra, bụng lo ngay ngáy về việc đã đổi chữ “những trò nhảm nhí” trong nguyên văn thành “những hoạt động khoa học” một cách tự tiện và có vẻ gì đó như là thách thức.

Nhưng may mắn làm sao, thấy Quý ròm lo lắng chìa tờ giấy ra, anh Vũ đã vội vàng xua tay:

– Thôi, chuyện đó coi như xong rồi!

Thái độ của anh Vũ bất ngờ đến mức phải ngớ người ra một hồi Quý ròm mới hiểu. Nó sung sướng thở một hơi dài, cảm thấy người tự dưng nhẹ bỗng. Gánh nặng mấy ngày qua vẫn đè nặng trong tâm trí nó chợt biến mất một cách vô hình, hệt như bức tượng Nữ thần Tự do ở cảng New York bị biến mất thình lình trong màn biểu diễn của nhà ảo thuật David Copperfield vậy.

Chị Ngần không hiểu ất giáp gì, trố mắt hỏi:

– Chuyện gì vậy?

– Ồ, có gì đâu! – Anh Vũ lấp lửng – Chỉ là chuyện vặt thôi!

– Chị bảo còn một câu nữa là câu gì vậy? – Quý ròm láu lỉnh vọt miệng chen ngang.

Quả nhiên, nghe Quý ròm hỏi, chị Ngần quên béng mất thắc mắc. Chị đưa tay bóp bóp trán:

– À, câu đó là như thế này. Trong một cuộc thi điền kinh, khi trọng tài bắn phát súng lệnh ra hiệu xuất phát thì giữa người khán giả ngồi trên khán đài cách chỗ trọng tài đứng khoảng 100 mét với người thính giả nghe tường thuật trực tiếp qua ra-đi-ô cách đó 1000 ki-lô-mét, ai là người nghe tiếng súng trước tiên?

Chị Ngần hỏi Quý ròm những câu đố lý thú đến nỗi anh Vũ ngồi cạnh cũng thần người ra suy nghĩ. Anh đoán là ngư