XtGem Forum catalog
Kính Vạn Hoa: Nhà Ảo Thuật – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Nhà Ảo Thuật – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323473

Bình chọn: 8.00/10/347 lượt.

lấy lại được vẻ trang nghiêm khi nãy. Nó đành toét miệng cười:

– Bây giờ chị xem đây! Em sẽ bỏ hai mảnh vỡ này vào chiếc thẩu!

Nói xong, trước cặp mắt hau háu của chị Ngần, Quý ròm từ từ hạ tay xuống và nhúng hai mảnh thủy tinh vào thẩu nước.

Lạ thay, mảnh thủy tinh nhúng tới đâu liền biến mất tới đó! Ðến khi Quý ròm buông tay thì hai mảnh thủy tinh hoàn toàn chìm hẳn vào trong nước và tan biến không còn một dấu vết.

Chị Ngần chồm người tới trước cố nhìn cho kỹ hơn. Nhưng chị chỉ thấy trước mặt là một thẩu nước trong suốt. Những mảnh ly vỡ chẳng rõ đi đằng nào.

– Chẳng lẽ chúng lại tan trong nước? – Chị nhìn Quý ròm, ngẩn ngơ hỏi.

Quý ròm cười bí ẩn:

– Không những chúng chỉ tan đi, mà sau khi tan chúng tự động biến thành một chiếc ly mới!

Vừa nó Quý ròm vừa thò tay vào thẩu nước và nhẹ nhàng nhấc lên một chiếc ly lành lặn, mới nguyên trước vẻ mặt sững sờ của chị Ngần.

Chị Ngần trố mắt nhìn chiếc ly Quý ròm vừa vớt lên có đến gần một phút. Mãi một lúc, chị mới ấp úng:

– Làm sao có thể như thế được!

Quý ròm nhún vai:

– Thì đã bảo là ảo thuật mà lại!

Chị Ngần chìa tay ra:

– Em đưa chiếc ly cho chị xem một tí nào!

Sau khi cầm chiếc ly trong tay, chị Ngần xoay tới xoay lui, nghiêng nghiêng ngó ngó, thậm chí chị còn đưa lên tận mắt săm soi từng li từng tí. Xem xét một hồi, chẳng phát hiện được điều gì khả nghi, chị đành tặc lưỡi đưa trả chiếc ly cho Quý ròm:

– Hay thật! Chẳng tìm thấy chỗ giáp mí đâu cả! Cứ hệt như một chiếc ly nguyên!

Rồi chị nhìn Quý ròm, cười cầu tài:

– Em làm sao hay vậy? Nói cho chị biết đi!

Quý ròm nhăn nhó:

– Em nói ra chị sẽ hết thấy hay liền!

– Không sao đâu! Em cứ nói đi! – Chị Ngần nhanh nhẩu – Dù thế nào đi nữa chị vẫn cứ thấy trò này hay như thường!

– Thôi được! Chị hãy xem đây!

Quý ròm thở một hơi dài và lại thò tay vào thẩu nước. Ðến khi Quý ròm rút tay lên, chị Ngần liền bật lên một tiếng la hoảng:

– Trời đất! Ở đâu ra vậy?

Ở trong tay Quý ròm lúc này là hai mảnh ly vỡ khi nãy. Nó thả những mảnh vỡ xuống bàn, hóm hỉnh:

– Thì ở trong thẩu nước ra chứ đâu!

Chị Ngần quay sang chiếc ly lành lặn:

– Thế còn chiếc ly này?

– Thì cũng ở trong thẩu.

Mắt chị Ngần tròn xoe:

– Nhưng chị có nhìn thấy gì trong thẩu nước đâu!

– Làm sao chị thấy được! – Quý ròm mỉm cười – Chị xem lại lần nữa nè!

Quý ròm lại cầm lên chiếc ly và nhặt hai mảnh vỡ bỏ vào thẩu nước.

Cũng hệt như lúc nãy, tất cả khi chìm vào nước đều biến mất tăm mất tích. Cứ như Quý ròm chưa hề bỏ một thứ gì vào thẩu vậy.

– Bây giờ thì chị hiểu rồi! – Chị Ngần gật gù – Có nghĩa là em đã đặt sẵn chiếc ly kia trong thẩu từ trước?

Rồi không đợi Quý ròm xác nhận, chị thắc mắc tiếp:

– Nhưng làm sao những chiếc ly có thể vô hình khi ở trong nước được?

– Thực ra đây không phải là nước lạnh! – Quý ròm khịt khịt mũi – Nước đựng ở trong thẩu vốn là một thứ chất lỏng không màu được điều chế từ tétraclobenzen. Chất lỏng này có cùng chiết suất với thủy tinh, vì vậy những vật dụng bằng thủy tinh khi ngâm trong đó lập tức trở nên vô hình!

– Thì ra vậy! – Chị Ngần thở phào, thỏa mãn vì đã biết được chìa khóa của sự bí mật. Nhưng liền sau đó, chị lộ vẻ băn khoăn – Trò này hay thì hay thật nhưng không thể diễn trong buổi píc-níc được! Thẩu lọ cồng kềnh, dễ vỡ như thế này làm sao mà đem đi!

– Vậy để em bày cho chị trò khác! – Quý ròm nhiệt tình.

Nói xong, nó rút từ trong ngăn kéo một tấm bìa cứng đặt lên bàn.

– Trò “lấy máu vẽ tranh” hả? – Chị Ngần nhìn tấm bìa dựng đứng, hồi hộp hỏi.

– Không! – Quý ròm quệt mũi – Trò này hay hơn nhiều!

Ðang hào hứng quảng cáo, sực nhớ ra một việc quan trọng, Quý ròm nhớn nhác:

– Chết rồi! Chị đợi em một chút!

Rồi không để chị Ngần kịp hỏi lại, nó ba chân bốn cẳng phóng ra khỏi phòng.

Quý ròm chạy tọt ra cổng, một lát lại chạy vào. Lần này, vừa đặt chân tới cửa, nó đụng ngay phải bà.

Bà đang lúi húi quét hiên, nghe tiếng chân, liền ngước lên:

– Này, này, cháu làm gì mà chạy bổ nháo bổ nhào thế? Thong thả mà đi không được hay sao!

– Dạ.

Quý ròm hãm đà phi lại. Nó bước chầm chậm, mắt vẫn cảnh giác nhìn bà, một tay giấu sau lưng.

Nhưng bà đã quá quen với những “thủ đoạn” của Quý ròm. Bà đứng thẳng người lên, hất đầu hỏi:

– Cháu lại giấu cái gì nữa đấy?

– Có gì đâu ạ! – Mắt Quý ròm chớp lia chớp lịa – Cháu chỉ mua một cục kẹo thôi!

Bà có vẻ không quan tâm đến câu trả lời của Quý ròm. Bà nhìn sững phía sau lưng nó, kinh ngạc kêu lên:

– Lại có khói nữa! Cháu lại định nghịch với lửa như lần trước hay sao?

– Ðây là khói chứ không phải là lửa!

Quý ròm cười khổ, rồi như để chứng minh lời nói của mình, nó bấm bụng chìa bàn tay giấu sau lưng ra.

– Lạy chúa! – Bà sững sờ nhìn điếu thuốc đang ngún khói trên tay đứa cháu, miệng lắp bắp – Bây giờ cháu lại tập tành cái trò hút sách này nữa ư?

– Không phải là hút! – Quý ròm gãi tai – Cháu chỉ dùng nó để làm… thí nghiệm khoa học thôi!

Lời giải thích của Quý ròm giúp bà yên tâm được một chút. Nhưng bà vẫn làu bàu:

– Khoa học với chả khoa học! Chẳng lẽ anh Vũ của cháu