XtGem Forum catalog
Kính Vạn Hoa: Ông Thầy Nóng Tính – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Ông Thầy Nóng Tính – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323211

Bình chọn: 7.00/10/321 lượt.

ước đến giờ, Quý ròm đã từng giải hàng ngàn câu đố hóc búa trên khắp các mặt báo nhưng hôm nay, lần đầu tiên nó trầm ngâm đi tìm lời giải cho bài toán về chính mình.

Loay hoay nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Quý ròm dần dần yên tâm trở lại. Nó phát hiện ra dù sao nó vẫn là đứa hiền lành tử tế đúng như nó đinh ninh xưa nay. Chỉ khi nào kèm cho ai đó học thì nó mới đâm ra cáu gắt, quạu quọ. Và sở dĩ như vậy chính là do tính nôn nóng mà ra. Giảng bài cho người khác, nó cứ muốn người ta hiểu ngay tắp lự những điều nó vừa nói. Bởi vì vừa nói xong câu một, nó đã chực chờ nói tiếp câu hai đang nằm phục sẵn nơi cửa miệng, và đằng sau câu hai là câu ba câu bốn câu năm đang nằm xếp lớp, nhong nhóng đòi tuôn ra. Vì vậy, giảng giải xong mà người nghe không hiểu hoặc hiểu chậm là nó cảm thấy bứt rứt khó chịu hệt như có ai đang trói tay trói chân nó lại. Thế là nó gắt ầm lên chứ có quái gì đâu!

Hiểu ra nhược điểm của mình, cặp lông mày Quý ròm từ từ dãn ra. Nhưng rồi chúng bỗng nhíu ngay lại. Ừ nhỉ, biết thì biết thế nhưng sửa chữa đâu có dễ, nhất là phải sửa chữa ngay trước khi Tiểu Long kịp ôm tập lò dò dẫn xác tới!

Quý ròm phấp phỏng lắm. Trong một hai ngày ít ỏi còn lại, nó cố bắt mình tu tâm dưỡng tánh. Nhỏ Diệp nói gì, nó cũng nhịn. Anh Vũ la gì, nó cũng im. Ba mẹ và bà mắng nó, nó nhoẻm miệng cười như một đứa con hiếu thảo sẳn sàng nhận lỗi khiến mọi người cứ trố mắt lên, tưởng có một thằng Quý nào khác đang sống trong nhà mình thay cho thằng Quý ưa làu bàu mọi bữa.

Dẫu vậy, Quý ròm vẫn chưa được yên bụng. Nó cứ sợ chẳng may nó không giữ bình tĩnh nổi mà quát tướng lên. Tiểu Long sẽ “hô biến” ngay tút xuỵt. Mà ai chứ với thằng Tiểu Long, lẩn trốn chính là nghề ruột của nó.

Để đề phòng mọi bất trắc, hôm đầu tiêng Tiểu Long ôm tập đến học chung, Quý ròm nghiêm trang giao hẹn:

– Đã học là phải học đến cùng à nghen!

Tiểu Long ngơ ngác:

– Học đến cùng là sao?

Quý ròm vung tay:

– Học đến cùng tức là học đến… khi nào chết thôi!

Mặt Tiểu Long méo xệch:

– Học gì dữ vậy?

– Ừ, vậy đó! – Giọng Quý ròm lạnh lùng – Mày đồng ý thì học, không thì thôi!

– Vậy thì tao không học!

Câu trả lời dứt khoát và ngoài dự đoán của Tiểu Long làm Quý ròm chưng hửng:

– Sao lại không học? Bộ mày khùng hả?

– Mày khùng thì có! – Tiểu Long nhăn nhó vặc lại – Tao chỉ đi học đến chừng nào tốt nghiệp ra trường rồi đi làm, sau đó còn lấy vợ sinh con, chứ chẳng lẽ lẽo đẽo theo mày học mãi đến già?

– Trời đất! – Quý ròm phì cười – Đó là tao chỉ nói ví dụ thôi! Ý tao muốn nói là đã học với tao thì phải học liên tục đến nơi đến chốn, dẫu xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được bỏ ngang xương, hiểu chưa?

Lời giải thích của Quý ròm khiến Tiểu Long an lòng được chút chút. Nhưng cái câu “dẫu xảy ra bất cứ chuyện gì” làm nó không khỏi chột dạ. Nó nhìn Quý ròm bằng ánh mắt cảnh giác:

– Mày bảo “chuyện gì” là chuyện gì?

Bị vặn vẹo thình lình, Quý ròm mỉm cười lấp liếm:

– Cũng chả có chuyện gì đâu! Đó là tao nói phòng hờ vậy thôi!

Nghe Quý ròm nói vậy, Tiểu Long không tiện hỏi tới hỏi lui nhưng khi ngồi vào bàn nó cứ dáo dác đảo mắt nhìn quanh làm như nền nhà dưới chân nó sắp sửa nứt toác tới nơi vậy.

Mặc kệ thằng bạn của mình láo liên dò xét, Quý ròm mở cuốn sách hình học để sẵn trên bàn ra, gật gù bảo:

– Ngày mai có tiết toán của thầy Hiếu! Vậy hômnay mình ôn môn hình trước!

Tiểu Long lập tức quên ngay nỗi lo về một tai họa vô hình đang rình rập đâu đó. Nó sửa lại thế ngồi cho ngay ngắn và loạt soạt mở tập.

Quý ròm hít một hơi dài, trịnh trọng:

– Mình sẽ bắt đầu bài học hôm nay bằng định lý Thales trong tam giác…

Quý ròm chưa nói dứt câu, Tiểu Long đã hoảng hốt cắt ngang:

– Không được, không được! Khoan học bài đó đã!

– Mày có ngồi im đi không! – Quý ròm quắc mắt – Học trò gì mà thầy giáo mới nói nửa câu đã nhảy vô ngồi chồm hổm trong họng rồi!

– Nhưng…

Tiểu Long nhăn nhó định phân trần nhưng khi thấy Quý ròm ra oai ghê quá, nó ngập ngừng không dám nói hết câu.

– Nhưng sao? – Quý ròm nheo mắt hỏi.

Tiểu Long gãi đầu:

– Nhưng trước khi học về định lý Thales, mày ôn giùm tao mấy bài về tứ giác và đa giác đã!

Yêu cầu của Tiểu Long làm Quý ròm không khỏi ngạc nhiên:

– Mấy bài này học từ hồi đầu năm kia mà?

Tiểu Long thu nắm tay quệt mũi:

– Thì tao có bảo là học từ cuối năm đâu! Nhưng mà tao chả hiểu gì cả! Thầy Hiếu giảng, tao cứ ù ù cạc cạc!

Thú nhận của Tiểu Long làm Quý ròm sững sờ. Mặc dù biết Tiểu Long học rất kém môn toán nhưng nó không tưởng nổi thằng bạn to xác của mình lại mất căn bản đến như vậy.

– Mày nói thật đấy hả? – Quý ròm sửng sốt hỏi lại.

– Thằng này lạ! – Tiểu Long chớp mắt – Chứ tao nói dối mày làm gì!

– Thôi được! – Quý ròm tặc lưỡi – Thế hình thang và hình bình hành khác nhau như thế nào, mày có phân biệt được không?

– Cái này thì tao biết!

Mắt Tiểu Long sáng lên. Rồi không đợi Quý ròm giục, nó hí hửng đáp ngay:

– Hình bình hành lúc nào cũng nghiêng nghiêng một bên như người vẹo cột sống còn hình thang thì nằm chẹp bẹp, đầu nhỏ đít to…

– Ối trời ơi! – Tiểu