Pair of Vintage Old School Fru
Kính Vạn Hoa: Ông Thầy Nóng Tính – Nguyễn Nhật Ánh

Kính Vạn Hoa: Ông Thầy Nóng Tính – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323374

Bình chọn: 7.00/10/337 lượt.

Long nói chưa dứt câu, Quý ròm đã ôm mặt tru tréo – Đây là môn toán chứ có phải môn tập làm văn tả người đâu mà vẹo cột sống với lại đầu to đít teo!

Tiểu Long đỏ mặt:

– Thì mày bảo tao phân biệt sự khác nhau mà lại!

Quý ròm hừ giọng:

– Chỉ trong những tiết mục tấu hài người ta mới phân biệt như mày thôi! Gặp thầy Hiếu, mày trả lời như vậy chỉ có nước ăn “trứng ngỗng”!

Bị Quý ròm chê tối mày tối mặt, Tiểu Long ngồi ngẩn người ra. Nó chẳng dám mở miệng bào chữa nữa, chỉ im lặng thè lưỡi liếm cặp môi khô khang.

– Xem đây nè! – Quý ròm vừa vẽ hình trên giấy vừa nói – Hình thang là gì? Đó là một tứ giác có hai cạnh song song! Mày có thấy nó song song không?

Bị hỏi thình lình, Tiểu Long hơi khựng một chút rồi lật đật đáp:

– Thấy! Thấy!

Quý ròm gục gặc đầu:

– Còn hình bình hành thì có tới hai cặp cạnh song song với nhau lận! Dòm vô đây đi! Mày có thấy các cạnh của nó song song với nhau không?

Một lần nữa, Tiểu Long lại lắp bắp:

– Thấy! Thấy!

– Vậy bây giờ mày phân biệt được sự khác nhau giữa hai hình này chưa?

– Chưa.

– Trời ơi là trời! – Sự “chậm tiêu” của Tiểu Long khiến Quý ròm nổi điên – Vậy chứ trên cổ mày là cái gì vậy?

Không hiểu tại sao “ông thầy” lại hỏi một câu lạc đề như vậy như Tiểu Long vẫn thật thà đưa tay lên mò mẫm nơi cổ:

– Đây là sợi dây chuyền! Mẹ tao bảo đeo dây chuyền bằng bạc sẽ không bị trúng gió!

Quý ròm đỏ mặt tía tai:

– Ai hỏi sợi dây chuyền của mày làm gì! Tao hỏi là hỏi cái đầu mày kìa!

Tiểu Long ngơ ngác:

– Cái đầu tao sao?

Quý ròm nheo mắt:

– Nó làm bằng chất gì mà sao tao giảng hoài nó vẫn không hiểu?

Mãi tới lúc này, Tiểu Long mới biết nãy giờ Quý ròm đang ra sức giễu cợt mình. Nó đâm cáu:

– Thì nó cũng làm cùng một chất như cái đầu mày thôi!

Đòn phản kích bất thần của Tiểu Long khiến Quý ròm giật nảy trên ghế:

– Á à, mày dám ăn nói với thầy giáo bằng cái giọng như thế hả?

Tiểu Long xụ mặt:

– Ai bảo mày nói trước!

Thấy tên “học trò” dám cả gan đốp chát lại mình từng câu một, Quý ròm càm bầm gan. Nó nghiến răng trèo trẹo:

– Nhưng tao khác! Tao…

Đang gân cổ, chợt thoáng thấy nhỏ Diệp thấp thoáng ở cửa phòng, cái đầu đang bốc hỏa của Quý ròm bỗng nhiên nguội ngắt, hệt như xe chữa lửa xịt nguyên một vòi nước lạnh. Giọng nó lập tức mềm hẳn đi:

– Tao… tao… đâu có định nói nặng nói nhẹ gì mày! Thực ra tao chỉ muốn mày học khá lên thôi!

Tự nhiên thấy Quý ròm đổi “tông” ngọt xớt, Tiểu Long chưng hửng. Nó nghệt mặt ra một hồi rồi đưa tay quệt mũi, ngượng ngập nói:

– Thì tao cũng đâu có nói gì mày!

– Thôi, bỏ qua đi! – Quý ròm tỏ ra rộng lượng – Bây giờ mày nghe tao giảng lại nè!

Hai đứa lại châu đầu vô tờ giấy.

Lần này Quý ròm cố ghìm cơn nóng nảy. Nó giảng từ tốn, chậm rãi. Và sau mỗi câu, nó đều dừng lại để cái đầu óc rù rờ của bạn mình đủ thì giờ “nghiên cứu”, tiếp thu.

Chính nhờ vậy mà Tiểu Long dần dần nắm được bài học. Thực ra Tiểu Long đâu phải là đứa kém cỏi. Nhưng nó chỉ lanh lẹ về chân tay, còn phản xạ đầu óc thì tương đối chậm chạp. Chậm chạp chứ không phải đần độn. Nghĩa là đối với nó, tiếp thu cái gì cũng phải nhẩn nha từng chút một. Nói từ từ thì nó hiểu. Còn nói ào ào, nó nghe không kịp thì mọi sự đều hóa thành công cốc. Quát tháo, nó càng quýnh, càng quên tuốt tuồn tuột.

Vì vậy, từ lúc Quý ròm nhẫn nại giảng tới giảng lui, thôi còn luôn miệng giục giã, Tiểu Long cảm thấy đầu óc mình sáng ra dần.

Nhưng Quý ròm không phải là đứa có thể đóng vai tử tế được lâu. Nó làm ra vẻ dịu dàng, nhẫn nại được một hồi đã bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy.

Nhất là khi giảng về các định lý đảo, thấy Tiểu Long trả lời quờ quạng, nó cứ cựa quậy liên tục như bị ai trói chặt vào lưng ghế.

– Một tứ giác có hai đường chéo cắt nhau tại trung điểm của mỗi đường thì đó là hình gì?

Học liên tục một lèo mấy tiếng đồng hồ, lại phải thường trực căng óc ra “tiếp thu” để khỏi bị Quý ròm “xỉ vả”. Tiểu Long đã thấy mờ mắt. Trong khi đó “ông thầy” sau một hồi ăn nói khoan thai nhẹ nhàng đã dần dần lộ vẻ sốt ruột cứ hỏi ngược hỏi xuôi hỏi lui hỏi tới khiến nó càng cuống.

– Tứ giác có hai đường chéo cắt nhau tại trung điểm hả? – Tiểu Long gãi đầu, ấp úng hỏi lại.

– Ừ! – Quý ròm nhìn chằm chằm vào mặt Tiểu Long – Đó là hình gì?

Tiểu Long liếm môi:

– Hình gì hả? Đó là… hình thang cân!

Quý ròm đổ quạu:

– Hình thang cân cái đầu mày!

Vừa buột miệng, Quý ròm chợt giật mình quay đầu nhìn quanh. Không thấy bóng dáng nhỏ Diệp đâu, nó yên tâm quay lại gằn giọng:

– Đó là hình bình hành chứ hình thang cân cái mốc xì gì!

Rồi không để Tiểu Long kịp phản ứng, nó hùng hổ hỏi tiếp:

– Còn tứ giác có một cặp cạnh đối song song và bằng nhau thì đó là hình gì?

Nhìn bộ mặt đỏ gay như tôm luộc của “ông thầy”, Tiểu Long hoảng vía. Không kịp nghĩ ngợi, nó bối rối đáp bừa:

– Hình… hình… thang cân!

Nó chắc mẩm vừa rồi là hình bình hành thì bây giờ nhất định là hình thang. Nào ngờ Quý ròm quát tướng:

– Thang cân cái khỉ khô! Cho ma quỷ bắt cái hình thang cân của mày đi! Bộ mày chẳng biết cái hình tứ giác nào ngoài hình thang cân hết