
ớc.Cô Tư chẳng hay biết những sự cố xảy ra với bọn trẻ. Thỉnh thoảng cô hỏi những câu oái ăm khiến Quý ròm phải phịa hết câu này đến câu khác. Những đứa kia thì hồi hộp vểnh tai nghe, lăm lăm tư thế “cứu bồ” nếu Quý ròm chẳng may sơ sẩy.Cho đến khi rút vào phòng ngủ, bọn trẻ mới thở phào. Tiểu Long vẫn chưa nguôi ấm ức. Nó nói trổng trổng:– Có người làm ảo thuật hay ghê!Biết Tiểu Long ám chỉ mình, Quý ròm hừ giọng:– Xiên xỏ gì đó mày?– Tao đâu có nói mày! – Giọng Tiểu Long giận dỗi – Tao chỉ nói đứa nào đặt chân đến Vũng Tàu đã ba ngày mà chưa hề biết nước biển mặn nhạt thế nào, đã vậy còn la ngán nữa!– Long không nên trách Quý! – Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, nhỏ Hạnh liền vội vàng can thiệp – Nếu Quý không nói vậy, cô Tư sẽ thắc mắc hỏi tới hỏi lui, rốt cuộc lộ chuyện hết!Quý ròm mỉm cười:– Ngốc ơi là ngốc! Tụi mình chẳng thỏa thuận ngày hôm nay đi tắm biển là gì! – Rồi nó giở giọng châm chọc – Lát chiều mày sẽ tha hồ… uống nước biển đầy bụng, chả ai giành với mày đâu!Bọn trẻ cãi qua cãi lại một hồi rồi thi nhau tót lên giường nằm ngủ. Tiểu Long đã thôi hờn giận Quý ròm. Nó nằm mơ màng đến những giây phút lặn hụp trong sóng nước.Khoảng ba giờ chiều, bọn trẻ kéo nhau thả bộ ra Bãi Dứa. Tiểu Long to con nhất được phân công xách túi đựng mấy bộ đồ tắm và dăm chai nước ngọt.Lẽ ra bọn trẻ mặc sẵn đồ tắm ở nhà, như vậy gọn hơn, nhưng Tiểu Long luôn mồm hối thúc nên cả bọn đành nhét đồ tắm vào túi xách đem theo.Nhưng khi đến Bãi Dứa, bọn trẻ lại ngần ngừ không biết có nên thay đồ xuống tắm hay không. Chiều cuối tuần, bãi biển đông nghẹt người từ các nơi đổ về, lúc nhúc cả trên bờ lẫn dưới nước.Tiểu Long háo hức là thế, vậy mà bây giờ cũng than thầm trong bụng. Bãi biển có một khúc ngắn ngủn mà người ngợm như nêm thế này, lấy chỗ đâu mà bơi với lội!– Hay là tụi mình ra Bãi Sau tắm! – Mạnh gợi ý.Tiểu Long tặc lưỡi:– Chiều cuối tuần thì bãi nào cũng vậy thôi!– Khác nhau xa chứ! – Mạnh gân cổ – Bãi Dứa hẹp như cái lỗ mũi còn Bãi Sau rộng mênh mông! Có nhét cả thành phố xuống biển thì Bãi Sau vẫn còn thừa chỗ cho bọn mình!– Vậy thì đi! – Nhỏ Hạnh đặt tay lên vai Mạnh – Nhưng Bãi Sau ở chỗ nào, có gần đây không?– Gần xịt hà! – Mạnh hăm hở chỉ tay lên đỉnh dốc – Đi thẳng theo hướng này, qua khỏi Mũi Nghinh Phong là tới nơi!Thế là bọn trẻ lục tục kéo nhau theo Mạnh.Dốc không cao lắm nhưng đi một lát, nhỏ Hạnh đã thấy mỏi chân. Nó cứ hít hà luôn miệng:– Sao lâu quá vậy? Gần tới chưa?– Còn chút xíu nữa hà! – Mạnh trấn an.Pho tượng trắng khổng lồ đột ngột hiện ra sau một khúc quanh. Tiểu Long reo lên:– A, tượng Chúa!– Không phải tượng Chúa đâu! – Mạnh cười – Đây là tượng thánh George!– Sao em biết? – Nhỏ Hạnh hỏi.Mạnh chớp mắt:– Trong bản đồ du lịch Vũng Tàu người ta ghi vậy!Nhỏ Hạnh trầm ngâm một lát rồi khẽ lắc đầu:– Có thể trong bản đồ người ta ghi sai! Chị có đọc một tài liệu của một tác giả người Pháp. Ông ta khẳng định đây là tượng chúa Jésus!Thấy nhỏ Hạnh đem tài liệu này tài liệu nọ ra làm bằng chứng. Mạnh hết ham cãi. Nó gãi đầu:– Nhưng Thánh hay Chúa gì cũng là người một nhà cả thôi!Nhỏ Hạnh không để ý đến câu nói vớt vát của Mạnh. Nó nheo mắt nhìn lên pho tượng lấp lóa nắng chiều trên đỉnh núi, miệng xuýt xoa:– Đẹp quá hén!Thấy nhỏ Hạnh trầm trồ khen pho tượng, Mạnh vọt miệng khoe:– Pho tượng này có thể trèo lên được! Hôm nào em dẫn chị leo lên đó chơi!– Em chỉ đùa! – Nhỏ Hạnh khịt mũi – Pho tượng cao to như thế, có bắc thang cũng chưa chắc trèo lên được, nói gì trèo tay không!Mạnh vênh mặt:– Chị chả biết gì hết! Pho tượng có cầu thang trong ruột! Em đã leo lên đó cả ngàn lần rồi!– Ôi, hay quá! – Tiểu Long hào hứng – Vậy hôm nào tụi mình trèo lên đó chơi đi!– Mai đi! – Mạnh vui vẻ – Sáng mai ăn cơm xong, em sẽ dẫn mọi người lên đó!-Nhưng cầu thang trong ruột pho tượng dẫn lên tới đâu? – Nhỏ Hạnh chợt thắc mắc.– Dẫn lên tới cánh tay pho tượng! – Mạnh đáp – Ngay chỗ vai pho tượng có trổ một cái bao lơn, đứng chỗ vai pho tượng có thể nhìn thấy toàn bộ Bãi Sau. Thấy người ta đi đi lại lại, bé tẹo như một bầy kiến, trông vui lắm!Nhưng lúc này nhỏ Hạnh chẳng còn lòng dạ nào quan tâm đến lời quảng cáo “trông vui lắm” của Mạnh. Nó ngẩn ngơ hỏi lại:– Trên vai pho tượng có một cái bao lơn ư?Mạnh chưa kịp đáp thì Quý ròm nãy giờ vẫn im thin thít bỗng thảng thốt kêu lên:– Bỏ xừ rồi! Có vậy mà hổm rày mình nghĩ không ra!Nhỏ Hạnh mỉm cười nhìn bạn:– Quý cũng nghĩ như vậy hả?– Chứ còn gì nữa! – Quý ròm mím môi, giọng quả quyết – Chắc chắn là vậy rồi!Nhỏ Hạnh mặt tươi hơn hớn:– Vậy bây giờ tụi mình phải leo lên đó ngay!– Leo lên đâu?Tiểu Long và Mạnh ngơ ngác hỏi, nãy giờ cả hai chẳng hiểu Quý ròm và nhỏ Hạnh đối đáp những gì.Quý ròm nheo mắt:– Leo lên pho tượng chứ leo lên đâu?– Leo lên pho tượng? – Tiểu Long ngạc nhiên – Sao bảo là ngày mai mình mới leo lên đó!Quý ròm gọn lỏn:– Ngày mai thì hỏng bét!Nhỏ Hạnh từ tốn giải thích:– Nếu trên vai pho tượng có một cái bao lơn để khách du lịch leo lên đứng ngoạn cảnh thì rất có thể đó là địa điểm mà bọn người bí mật kai muốn ám chỉ qua lời nhạc của Trịnh Công Sơn!Đến lúc này, Tiểu