Kỷ nguyên xem mắt

Kỷ nguyên xem mắt

Tác giả: Trương Đỉnh Đỉnh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325633

Bình chọn: 7.5.00/10/563 lượt.

ả năng chấp nhận à?”.

“Cái này, anh không dám nói bừa đâu.”

Tôi cảm thấy rất mâu thuẫn, từ trong đáy lòng, tôi cảm thấy nếu Đặng Linh Linh kết đôi với Trương Tường thì quả thật là quá bị sỉ nhục, nhưng làm một thành viên của trung tâm môi giới hôn nhân, đặc biệt là những người đã thu tiền, tôi không thể kéo Đặng Linh Linh ra nói, cô gái ơi, cô xứng đáng có được người tốt hơn như vậy nhiều, nhất định không được đồng ý!

Có điều được anh Hai khai thông cho như vậy, tiện thể tôi khơi thông cái vấn đề về Lưu Thụy Căn kia luôn – chẳng lẽ cái tên đó đã gặp người phụ nữ cực phẩm hơn, cho nên giống như Đặng Linh Linh, cảm thấy tôi rất được?

Vừa thoáng có suy nghĩ như vậy, tôi lại càng cảm thấy mâu thuẫn, cũng không biết nên cảm thấy vui mừng vì cái nhân phẩm của tôi không trượt hạng đến đáy, hay là nên buồn rầu vì có người lại đánh bại tôi vào cái điểm sở trường nhất của mình. Có điều không để cho tôi suy nghĩ ra cho rõ ràng, Trương Tường lại gọi điện thoại đến, dưới sự truy hỏi của anh ta, tôi phải nói rằng Linh Linh đang suy nghĩ, hắn ta càng hưng phấn hơn, truy hỏi số điện thoại, tôi đau khổ đến mức muốn rên rỉ thành tiếng, khó khăn lắm mới thuyết phục được hắn ta.

“Phiêu Phiêu, có phải em còn gặp chuyện gì buồn phiền không hả?”.

Vừa buông điện thoại, anh Hai nói lại nói tiếp, tôi trề môi nói: “Không phải anh biết rồi à?”.

“Còn có chuyện khác nữa thì phải, nếu như chỉ có mỗi chuyện đó, chắc em không đến nỗi như vậy đâu.”

Người quen chỉ có những lúc này là không tốt thôi, tôi và anh Hai quen biết nhau tám năm, đều đã đi guốc trong bụng của nhau, muốn giữ một chút bí mật riêng tư cũng chẳng dễ dàng gì.

Thấy tôi không nói gì, anh hỏi lại lần nữa: “Cuối cùng là chuyện gì?”.

“Anh muốn biết thật à?”.

“Em nói ra rồi anh mới giúp được chứ.”

“Việc này, có vẻ hơi khó khăn.”

“Thì cứ nói ra đi đã.”

Tôi không lên tiếng, anh Hai chớp chớp hàng lông mi dài của mình, “Nói đi, nói đi mà, nói ra cho anh nghe đi mà.”

Anh Hai ột mét bảy mươi tám, cân nặng bảy mươi tám ki-lôgam, cái tên này khung xương to, năm xưa khi đang bình thường thì không thấy rõ, bây giờ đứng đó trông rất vạm vỡ, nhưng khi vẻ đẹp nữ tính của anh ấy lộ ra thì cũng như trước đây thôi, làm người khác phải say mê.

“Phiêu Phiêu, Phiêu Phiêu Phiêu Phiêu Phiêu Phiêu Phiêu Phiêu Phiêu…”

“Chu kỳ đèn đỏ của em sắp đến rồi.”

Anh Hai trề môi nhìn tôi.

“Anh có cần giúp em nữa không?”.

“Anh… có thể giúp em mua đường đỏ, cả băng vệ sinh nữa.”

“Vậy bây giờ anh đi đi.”

Anh Hai ngớ người ra, tôi cười một cách gian tà: “Việc này có cần phải chuẩn bị trước không vậy?”.

Tôi trêu ghẹo anh Hai xong, tâm tình cuối cùng cũng khá lên một chút, buổi tối còn ăn ké với anh một bữa cơm, đàn quạ đen của ngày hôm nay cuối cùng cũng đã bay qua khỏi đầu tôi.

Buổi tối, văn phòng chẳng có ai, một mình tôi ngồi mở máy vẽ tranh, mặc dù bị đả kích ở tòa soạn truyện tranh, mấy năm nay, tôi cũng đã cảm thấy mình thực sự chẳng có duyên phận mấy với truyện tranh, nhưng mà, đã trở thành sở thích rồi, tôi không có được công việc đó, chẳng lẽ không cho phép tôi tự tìm niềm vui sao?

Mặc dù cái sở thích này thường bị La Lợi chỉ trích, nói rằng thay vì tập trung thời gian, sức lực cho việc này, chi bằng đi học thêm một lớp gì đó, để sau này tìm một công việc chắc chắn hơn, nhưng mà tôi cứ mê mẩn hết cả người không thay đổi được. Chị đây mặc dù không nhà cửa không tiền tài không con cái, nếu như một chút niềm vui này không giữ lấy, thì sống làm cái quái gì nữa.

Tôi đang vẽ thì điện thoại bỗng đổ chuông, cầm lên xem, lại là Lưu Thụy Căn.

Chương 05

Chương 5

Ngón tay của tôi đang do dự di chuyển giữa hai bàn phím nghe và tắt.

Nghe, hay là không nghe, đây là cả một vấn đề.

“Chào anh.” Cuối cùng tôi vẫn nghe điện thoại.

“Chào, chào em… Là, là La Lợi phải không?”.

“Đúng vậy.”

“Anh là Lưu Thụy Căn.”

“Ờ.”

“Cái đó… Anh… anh muốn hỏi em ngày… ngày mai có rảnh không?”.

“Ngày mai à?”.

“Đúng thế, tối ngày mai, anh muốn mời em ăn cơm.” Mặc dù ban đầu có chút cà lăm, nhưng sau khi nói vài câu, giọng của anh dần dần ổn định lại, “Bánh bao La Phúc Ký được không?”.

Câu sau cùng quét sạch sự do dự của tôi ngay lập tức, ba từ La Phúc Ký làm cho tôi chảy nước miếng ròng ròng. Nghĩ đến ba chữ này, tôi liền nhớ ngay đến miếng nhân thịt ươn ướt tươi ngon, vỏ bánh mỏng mà dai, nhớ đến cái mùi vị thơm mặn, cái cảm giác khi ăn, những mùi vị nồng nồng trộn lẫn lại với nhau ấy.

Một câu “được thôi” đang lượn lờ quanh miệng tôi, nhưng cuối cùng bị tôi kìm lại – mẹ kiếp, đối với loại người thích ngay thẳng và đơn thuần như tên này, lần này bà đây phải dè dặt một chút mới được!

“Cái này, ở bên La Phúc Ký chắc không dễ đặt chỗ đâu…”

“Không sao cả, ngày mai anh chẳng có việc gì, buổi sáng sẽ đi đặt chỗ, cứ thế đi nhé.”

“Hả?”.

“Bảy giờ tối mai gặp lại.” Anh nói xong liền ngắt điện thoại, tôi ngớ người ra một hồi mới nhớ ra, tôi đã đồng ý gặp nhau với Lưu Thụy Căn.

“Lần này, lần này ta nhất định phải làm cho hắn hết hy vọng!”. Tôi suy tính như vậy, đồng thời ra quyết định áp dụng biện pháp đến trễ


80s toys - Atari. I still have