XtGem Forum catalog
Kỷ nguyên xem mắt

Kỷ nguyên xem mắt

Tác giả: Trương Đỉnh Đỉnh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325531

Bình chọn: 8.00/10/553 lượt.

ngồi lại được, có điều không khí ồn ào, phục vụ tệ hại, nhờ phục vụ rót một cốc nước phải hét khản cả cổ, cho nên ít người sẽ ngồi lâu ở đây.

“Anh, anh đến đây đợi lâu lắm rồi ạ?”. Mẹ kiếp, sao tự nhiên chị đây lại trở nên cà lăm thế này!

Lưu Thụy Căn mỉm cười: “Cũng đợi không lâu lắm, hôm nay người không đông.”

Tôi trầm mặc, chỉ cảm thấy mặt mình lại đỏ hơn một chút nữa rồi.

“Cởi áo ra đi.”

Tôi ngơ ngác, Lưu Thụy Căn nói: “Nếu không lát nữa ra ngoài sẽ lạnh đó.”

Tôi lặng lẽ cởi áo khoác ngoài ra, âm thầm cảm thấy may mắn vì tâm tư bị dì Vương cằn nhằn hôm nay không nằm ở chiếc áo khoác nghề nghiệp ấy, nếu không, nếu không sẽ như thế nào tôi cũng không biết nữa, tôi cảm thấy bản thân mình cứ có chút gì đó không phải.

Lưu Thụy Căn không nói gì nữa, tôi cũng trầm mặc, có điều trong lòng rối như tơ vò. Đợi thêm nửa tiếng đồng hồ nữa thì đến lượt chúng tôi. Lưu Thụy Căn chọn hai món gỏi, hỏi tôi ăn được bao nhiêu bánh bao.

“Ba xửng.”

Lưu Thụy Căn kinh ngạc, tôi nói: “Đúng ba xửng, một mình em có thể ăn ba xửng.”

Mẹ nó chứ, không nghĩ nữa, khó khăn lắm mới đến được La Phúc Ký một lần, khó khăn lắm mới không phải móc tiền túi ra trả, khó khăn lắm mới được ăn thoải mái một bữa, không ăn đến mức phải dựa vào tường để lần lần bước ra về sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân lắm!

“Em ăn được lắm ấy.”

Tôi nghiến răng nghiến lợi nói, Lưu Thụy Căn nói: “Con gái ăn được là có phúc đấy.”

Tôi cảm thấy cái mặt nạ của mình đã bắt đầu rạn nứt, bên đó Lưu Thụy Căn đã nói: “Cho tám xửng.” Lần này đến lượt tôi hết hồn, Lưu Thụy Căn nói: “Anh chỉ ăn được hai xửng thôi, còn lại ba xửng em mang về, làm thức ăn cho buổi sáng mai.”

Nếu như bây giờ tôi có đuôi, nhất định sẽ rất phấn khích ngoáy đuôi với anh ta, chao ôi, người đâu mà tốt thế! Bất kể người này có điều kiện gì, thân phận như thế nào, thì cái tố chất này, cái tính khoan dung này, ở trung tâm môi giới hôn nhân của chúng tôi được xem là đối tượng xem mắt đẳng cấp cao, nếu như bây giờ La Lợi ở bên cạnh tôi, tôi nhất định sẽ lắc vai cô đạo văn Mã Giáo Chủ: “Người đàn ông như thế này làm sao mà mày bỏ qua hả? Làm sao bỏ qua được? Làm sao bỏ qua được hả hả hả hả…”

Bữa ăn này tôi và Lưu Thụy Căn cũng chẳng nói năng gì với nhau nhiều, anh vẫn xem điện thoại của mình, có điều bây giờ cái hành động này của anh đã không còn làm tôi thấy ác cảm, thực ra ngay từ đầu cũng không có, ngày đó là tôi đang đứng trên lập trường của một bà mối, cho rằng anh ta không biết cách lấy lòng phụ nữ, cơ mà hiện nay, tôi chỉ tò mò anh rốt cuộc đang xem cái gì. Có điều cho dù trong lòng hồ nghi, tôi cũng không hỏi, thứ nhất, tôi không muốn có sự dây dưa quá sâu với anh, ngoài việc nhìn điện thoại ra, Lưu Thụy Căn thật sự là một người đàn ông tốt, mà người đàn ông tốt như thế này, hiện nay tôi bắt đầu có chút không đành lòng, hơn nữa nhìn điện thoại thì cũng chẳng có tội lỗi gì; có điều, sở dĩ tôi có thể kiềm chế lại không mở miệng ra hỏi là bởi vì, bánh bao của tôi đã được bưng lên rồi.

Bữa ăn này tôi ăn một cách sung sướng, đặc biệt là nghĩ đến việc tôi không phải móc túi trả tiền, phát tác tập tính của tiểu thị dân, tôi cảm thấy cả người từ ngoài vào trong cứ sướng rơn lên. Cái sự sung sướng này kéo dài cho đến khi Lưu Thụy Căn gọi người đến tính tiền.

“Của anh tổng cộng hết một trăm tám mươi chín đồng.” Lưu Thụy Căn lấy ví ra, tôi thì lại trừng mắt lên: “Cái gì, chúng tôi chỉ chọn thêm có hai món gỏi mà!”.

“Đúng vậy, chị chọn hai món gỏi, một đĩa dưa chuột trứng gà hai mươi đồng, một đĩa rau hấp ba màu mười chín đồng, tám xửng bánh bao một trăm sáu mươi đồng.”

“Bây giờ bánh bao tăng giá lên hai mươi đồng rồi à?”.

Nhân viên phục vụ nhìn tôi với một thái độ không hiểu tại sao chị lại kinh ngạc như thế: “Chị à, cái giá này đã tăng từ tháng trước rồi.”

Mẹ kiếp, còn tăng nhanh hơn cả GDP nữa đấy!

Chương 06

Chương 6

Sự tăng giá của bánh bao La Phúc Ký kích động đến tôi một cách sâu sắc. Tôi đưa tay ra thề rằng, tôi biết giá cả hiện nay không ngừng tăng vọt, tôi biết bây giờ xuất hiện đủ kiểu tăng giá vô lý. Tôi biết một đôi bốt đi tuyết bên ngoài được làm bằng da lộn, bên trong lót lông cừu năm ngoái một trăm đồng còn mua được một đôi, năm nay giá bán sỉ đã là hai trăm chín mươi chín đồng, nhưng mà mẹ kiếp! Tôi thật sự không biết đến cả bánh bao cũng tăng giá nhanh đến mức này!

Bánh bao của La Phúc Ký, cái thứ bánh bao nhỏ xíu ấy, ai miệng rộng, mỗi lần gắp một cái nhét gọn luôn vào miệng là việc hoàn toàn có thể làm được, cho dù là bạn chê dầu bên trong nhân nhiều quá ăn bỏng miệng, thì tuyệt đối cắn hai miếng là ăn xong sạch sẽ. Mà trong một xửng, chỉ có mười cái bánh bao như thế, điều này cũng có nghĩa là, một cái bánh bao có giá hai đồng! Với sức ăn của tôi, mỗi bữa ăn mất sáu mươi đồng!

Tôi đang vận dụng hết công lực để tính toán điều này, rất nhanh đã tính ra được rằng, nếu như mỗi bữa tôi đều ăn bánh bao La Phúc Ký, ăn từng bữa cho cái bụng tròn căng ra, thế thì tôi rất có khả năng sẽ lâm vào hoàn cảnh thu không bù chi. Cái kết quả này làm cho tôi ỉu xìu xìu, cần phải biết r