
hế này, cũng coi như là giải quyết được một khúc mắc trong lòng.
“Thật thế ư?”.
“Anh Hai, em luôn…”
“Đừng đừng, không cần em phải phát thẻ chứng nhận làm người độc thân tốt bụng cho anh đâu.” Tôi chưa nói xong, anh Hai đã vội vàng ngắt lời, mặc dù rõ ràng biết rằng không nên, nhưng tôi vẫn bật cười khì khì: “Xin lỗi, không phải là em cười anh đâu, chỉ là…”
“Anh biết, chỉ là chân em vừa trúng một mũi tên mà thôi.” Anh Hai đùa giỡn, “Có điều, chọc được em cười, anh cũng thỏa mãn rồi.”
Tôi bỗng cảm thấy trong lòng trĩu nặng, tôi mở miệng ra, định nói mình vừa tham ăn, vừa lười biếng, vừa béo ú vừa ngốc nghếch, muốn nói mình chẳng có gì tốt đẹp cả, trong tương lai nhất định anh sẽ tìm được một người vợ tốt hơn em gấp trăm lần, nhưng mà bỗng nhiên tôi cảm thấy nói những điều này chẳng có ý nghĩa gì nữa, anh Hai không cần kiểu an ủi này, bây giờ tôi chỉ còn biết ngồi than thở tại sao người mình thích không phải là anh? Nếu như là anh, trong tương lai chắc chắn tôi sẽ rất hạnh phúc, yên ấm và thảnh thơi.
“Không cần phải cảm thấy có lỗi với anh đâu, nói thật ra thì cũng tại anh… Thôi, nói những cái này cũng chẳng còn có tác dụng gì, tóm lại, sau này em không cần phải trốn tránh anh nữa đâu, mối gian tình lâu năm của chúng ta không được vứt bỏ kiểu này.”
“Thế anh cũng không được nhìn em kiểu đó nữa, em suýt nữa thì nghĩ hai anh em mình không phải là gian tình mà là bạo hành tình yêu rồi.”
Ở phía bên kia anh Hai bật cười: “Không phải em và La Lợi thường hay nói phải thường xuyên sử dụng bạo hành trong tình yêu mới có thể làm tình cảm sâu đậm hơn sao?”.
“Đồ quỷ, nói cho vui thế thôi, chứ nếu thật sự rơi vào mình, không phải anh bị bạo hành đến phát điên luôn à?”.
Anh Hai bật cười hắc hắc, mặc dù anh không nói gì, nhưng mà tự nhiên tôi lại đỏ mặt tía tai, mặc dù mỗi cọng lông trên người đều cảm thấy xấu hổ, nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy rất vui, La Lợi có vấn đề, nhưng mà cũng may là ở bên anh Hai này ấm lòng hơn một chút.
Mấy ngày sau, anh Hai quay trở về, tôi đặc biệt xin nghỉ phép để ra sân bay đón anh. Anh Hai nhiều lần đi công tác, nhưng mà đây là lần đầu tiên tôi đi đón anh, anh Hai biết tôi có ý định này, kinh hãi kêu lên: “Phiêu Phiêu, em làm như vậy sẽ làm anh cảm thấy xấu hổ đấy nhé.”
“Anh mà còn biết xấu hổ à?”.
“Tự nhiên được quan tâm nên anh bị thất kinh chứ sao, xử lý không tốt là sẽ suy nghĩ không biết bản thân mình có xảy ra chuyện gì không, nếu không tại sao đột nhiên em lại đối xử với anh tốt như thế?”.
“Xùy, anh cứ suy nghĩ lung tung nữa đi, nói thật cho anh biết nhé, chẳng qua là em đi tiễn người khác, nhân tiện đón anh luôn mà thôi.”
“Khéo thế cơ à?”.
“Chứ sao!”.
“Thế… em tiễn ai đấy?”.
“Không nói cho anh biết đâu.”
Chương 56
Chương 56
Tôi cứng đầu không nói cho anh Hai, thực ra tôi không hề đi tiễn ai cả, mà là bỗng nhiên ý thức được rằng, những tình bạn mà bạn cho rằng nó sẽ luôn tồn tại, cũng sẽ có khả năng bị biến dạng.
Nếu bỏ lỡ thời kì ngắm hoa nở, sang năm hoa sẽ còn nở lại, nhưng bỏ lỡ một vài người, thì sẽ không bao giờ gặp được người ta nữa.
Câu này, không chỉ nói về người yêu, cũng có thể nói về bạn bè đấy chứ.
Tôi và La Lợi tình cảm tốt đẹp như thế, nói thay đổi là sẽ thay đổi luôn, mà với anh Hai… thực ra tôi biết rằng vào lúc này không nên quá thân mật với anh Hai, mặc dù hai chúng tôi nói thẳng ra hết rồi, nhưng mà những tình cảm đó không phải chúng tôi nói cho qua là cho qua được. Nhưng vào lúc này đây, thực sự tôi có chút sốt ruột, bất an.
Trước đây lăn lộn trong thế giới hai chiều, tôi chưa bao giờ biết mình có nhu cầu gì về tình cảm, hoặc là mặc dù đã ý thức được rồi, nhưng cũng không có cảm giác mãnh liệt lắm. Tôi có hai người bạn tri kỉ có thể nói những chuyện sâu kín nhất, còn có cả cộng đồng mạng có thể nói chuyện một cách vô tư, điều đó làm cho tôi cảm thấy quá đủ rồi.
Nhưng bây giờ tôi phát hiện ra những điều này đã không đủ để làm cho tôi thỏa mãn nữa rồi. Khi tôi đọc trên diễn đàn, người khác nói ba mẹ mình cho bao nhiêu của hồi môn, khi thấy người khác nói ba mẹ người ta yêu người ta biết nhường nào, trong tôi luôn xuất hiện một sự nuối tiếc không kiềm chế lại được – sự nuối tiếc này đã lâu lắm không xuất hiện trong tôi.
Mà bây giờ tôi cũng bắt đầu cảm thấy được sự đáng yêu của con trẻ, cho dù là trên tivi hay là trên xe buýt, khi nhìn thấy bọn chúng, bọn chúng vẫy những đôi tay bé xíu, thấy chúng cười, tôi liền muốn đến nhéo chúng một cái.
Trước đây từng nghe người ta nói rằng, khi đến tuổi, sẽ có khát vọng về một mái ấm gia đình, tôi không tin lắm, bởi vì trong ký ức của tôi, thật sự chẳng có bao nhiêu gia đình yên ấm hạnh phúc cả. Mà bây giờ thì tôi tin lắm rồi, con người là loại động vật quần cư, chúng ta cần đồng loại của mình, chúng ta cần một người bạn đời gần gũi với mình.
Tôi không muốn đẩy xa mối quan hệ giữa tôi và anh Hai, mặc dù đây là nhu cầu xa xỉ của tôi, nhưng mà tôi vẫn muốn chúng tôi được như trước đây. Tôi nói với Lưu Thụy Căn, Lưu Thụy Căn nói: “Tại sao em đột nhiên lại muốn đi đón anh ấy?”.
Cho dù tôi có ngây th