XtGem Forum catalog
Kỷ nguyên xem mắt

Kỷ nguyên xem mắt

Tác giả: Trương Đỉnh Đỉnh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327142

Bình chọn: 7.00/10/714 lượt.

ấy, là gánh nặng, hoặc nói cách khác chính là… Mày biết không? Đến cả tao mà còn coi thường tao nữa, đến bản thân tao mà còn cảm thấy nếu cứ tiếp tục sống như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì nữa. Nhưng mà mẹ tao khóc như thế…”

“Đột nhiên tao cảm thấy tao đúng là một đứa con khốn nạn.” Cô ấy ngừng lại một lúc, nghiến răng trèo trẹo nói ra một câu, “Trước đây tao luôn muốn đi tìm kiếm một tình cảm hoàn hảo, mà thực ra lại không cảm nhận được một tình cảm hoàn hảo nhất, tình cảm mà khi tao vừa chào đời đã có ấy.”

Tôi cầm tay cô ấy, không nói gì, cô ấy lại nói tiếp: “Mày yên tâm đi, sau này tao sẽ sống thật tốt, ở đây mà không sống được, thì tao đến nơi khác ở, bây giờ tao đã tích lũy được không ít tiền rồi.”

Đúng thế, La Lợi đã tích lũy được không ít tiền, chỉ tính tấm chi phiếu mà sau này thư kí của Joseph đưa đến thôi đã là mười vạn rồi, đối với tấm chi phiếu ấy, chúng tôi không hề xé nát như trong phim truyền hình thường chiếu, mặc dù thực sự là chúng tôi cũng có những suy nghĩ nông nổi như thế, nhưng mà sự thật lại rất phũ phàng.

La Lợi nhìn thấy tấm chi phiếu đó cũng chẳng xúc động, chỉ lạnh nhạt nở nụ cười, nói với thư kí rằng: “Sếp Triệu quả là hào phóng, tôi tuyệt đối sẽ là một người thức thời.”

Đương nhiên, chúng tôi giấu bố mẹ La Lợi tấm chi phiếu này, có thể họ đã biết được một chút tình hình rồi, nhưng mà không hề nói một câu nào, chỉ có khi La Lợi xuất viện, chúng tôi mới biết, bố mẹ La Lợi đã bán nhà rồi.

“Tháng sáu này bố nghỉ hưu rồi, ở mãi cả đời tại thành phố này cũng chán ngấy rồi, mọi người đều nói Vân Nam tốt, bố và mẹ con đều muốn đến đó xem sao.”

Ông La nói như thế, mà ba người của gia đình họ La, hình như cũng đã có sự chuẩn bị như thế thật, tôi lén lút hỏi La Lợi: “Thật sự là không quay trở về nữa hả?”.

“Họ sống ở đây cả đời rồi, làm sao mà có thể nói không về là không về được chứ? Cứ cho là thật đi, thì thể nào cũng muốn quay trở về đây thăm thú một chút.”

“Thế…”

“Cho nên tao mới bảo anh Hai giúp tao mua căn nhà đó đi.” La Lợi cười gian manh như một con sói, sau đó có chút rầu rĩ nói: “Đương nhiên nếu như thật sự không quay trở lại đây nữa… cũng chẳng sao cả.”

“Thế mày nhất định phải tìm được một hoàng tử bạch mã thật như ý vào nghe chưa, để chú dì còn được bồng bế cháu nữa đấy.”

Tôi cười nói, La Lợi cũng bật cười theo: “Mày và anh Hai định lúc nào?”.

“Cái này…”

“Sao thế, mày hối hận rồi hả, nếu như mày không muốn gả cho anh ấy thật, cũng không cần phải miễn cưỡng, lúc đó tao cũng chỉ nói thế thôi, cũng không phải muốn mày nhất định phải lấy anh Hai, tương lai nếu hai người không hạnh phúc, thế thì đó là tội lỗi của tao rồi còn gì.”

“Không phải, chỉ là…”

La Lợi nhìn tôi, tôi lắc lắc đầu, không biết phải nói thế nào.

“Mày vẫn không dứt anh ta ra được phải không?”.

Tôi tiếp tục lắc đầu, vẫn không biết phải giải thích ra làm sao, đối với Lưu Thụy Căn, không phải là vấn đề dứt ra được hay không. Bất kể như thế nào đi chăng nữa, tôi đều biết giữa hai chúng tôi không thể nào tiến xa hơn được nữa. Nếu như đổi một người khác, đổi một thời gian khác, hoặc là đổi một tâm trạng khác, có thể tôi sẽ lấy anh với rất nhiều lý do. Nhưng bây giờ, không thể nào được nữa rồi.

“Mày vẫn cảm thấy có lỗi với anh Hai à?”.

Tôi thở dài một hơi: “Chỉ là mẹ anh ấy, không dễ vượt qua cửa ải ấy đâu.”

Trong mắt của những người lớn tuổi, nếu là trước đây thì anh Hai cũng đã được liệt vào hàng ngũ lớn tuổi rồi. Mặc dù con trai vẫn thoải mái hơn con gái một chút, nhưng mà trong môi trường của họ đa phần đều là những người kết hôn rồi. Mẹ của anh Hai ngày xưa cũng muốn tìm cho con trai mình một… không phải là tiên nữ, ít nhất cũng phải là một người mà có thể đẩy sự nghiệp của anh Hai đi lên ấy.

Nhưng song song với việc tuổi tác của anh Hai ngày càng cao, thể trọng ngày càng cao, yêu cầu này dần dần đổi thành môn đăng hộ đối, sau đó yêu cầu ấy lại được đổi thành, chỉ cần là con gái là được, gia thế có thể nằm ở vị trí thứ hai, sau đó nữa yêu cầu ấy đổi lại như thế này, con gái thì chỉ cần hiền lành, những thứ khác có thể không quan trọng. Đến cuối cùng lại đổi thành chỉ cần là con gái, chỉ cần là con gái chưa kết hôn, hoặc là kết hôn rồi nhưng chưa có con đều được cả. Năm ngoái, anh Hai mặt mày ủ rũ nói với tôi: “Mẹ anh còn mai mối cả mấy người ở quê cho anh mới chết chứ.”

Bây giờ nếu như là lúc ấy, mẹ của anh Hai nhất định sẽ đánh trống khua chiêng chào đón tôi, nhưng bây giờ, anh Hai gầy đi, đẹp trai hơn, tư tưởng của mẹ anh ấy bắt đầu thay đổi, luôn cảm thấy nếu như anh Hai lấy tôi sẽ có chút thiệt thòi. Thực ra tôi cũng cảm thấy anh Hai mà lấy tôi đúng là thiệt thòi thật, tôi cũng đã nói với anh về chuyện này: “Thời gian này tâm trạng La Lợi vẫn chưa ổn định, chúng ta cứ để cô ấy yên tâm đã nhé, qua thời gian này, cô ấy sẽ tự hiểu ra thôi.”

“Hiểu ra việc gì cơ?”.

“Hiểu ra việc anh và em mà sống với nhau sẽ không hạnh phúc ấy.”

“Tại sao lại không thể?”.

Tôi sững sờ, anh Hai nói: “Phiêu Phiêu, em cảm thấy là anh và em sống với nhau sẽ không có hạnh phúc ư?”.

“Không, không phải, ý của em là, em