Pair of Vintage Old School Fru
Kỷ nguyên xem mắt

Kỷ nguyên xem mắt

Tác giả: Trương Đỉnh Đỉnh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328193

Bình chọn: 9.00/10/819 lượt.

biết sẽ không thể nào không hạnh phúc.”

“Đúng thế, dù sao chúng ta cũng đã thử sống chung với nhau, chúng ta biết làm thế nào để bước vào cuộc sống của người kia một cách tốt hơn, đúng không?”.

Tôi gật gật đầu, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi và anh Hai ở với nhau sẽ bất hạnh. Chúng tôi quá hiểu rõ về nhau, cũng biết làm thế nào để sống hòa hợp với nhau. Chúng tôi sẽ quan tâm đến nhau, sẽ nhường nhịn nhau, sẽ chăm sóc cho nhau, hơn nữa, chúng tôi có nhiều sở thích chung như vậy, chúng tôi sẽ không thiếu đề tài để nói chuyện, sẽ không thiếu những kỉ niệm để tán gẫu. Trong cuộc sống hôn nhân có những điều này, cho dù không thể nói là hạnh phúc hoàn toàn, nhưng mà cũng tuyệt đối không thể nói là không hạnh phúc.

“… Em chỉ cảm thấy không công bằng cho anh.”

“Có gì đâu mà công bằng với chẳng không. Em ghét anh à?”.

Tôi lắc đầu.

“Em sẽ không công bằng với anh à?”.

Tôi tiếp tục lắc đầu.

“Thế em sẽ ngoại tình à?”.

“Làm sao có thể thế được?!”.

“Đúng vậy, thế em nói xem, cón có cái gì không công bằng nào?”.

Tôi cúi đầu, không nói gì cả, anh Hai nói: “Thế em có cảm thấy được rằng anh yêu em không?”.

“Em, em, em không biết…”

Tôi rụt rè đáp, anh Hai nói: “Đừng nói là em không biết, anh cũng không biết. Em nói trước đây có khi nào anh có tình cảm gì mãnh liệt đối với em không? Hình như là không. Giống như em đối với anh vậy, ngay từ ban đầu, anh thật sự chỉ xem em như một người bạn, một người bạn thân. Chúng ta cùng chơi với nhau, cùng quậy phá với nhau, lang thang với nhau đến cùng trời cuối đất. Chúng ta hợp nhau quá, thế là dần dần, trong thế giới của anh chỉ có một mình em. Thực ra đáng lẽ anh nên ngỏ lời với em từ trước đây, nhưng mà anh sợ. Anh sợ cảm giác này sẽ thay đổi, anh sợ nếu trạng thái của bước tiếp theo sẽ không đẹp đẽ như anh tưởng tượng, sau đó còn có một vài nguyên nhân khác, tóm lại là, anh rụt cổ vào mai rùa, mãi cho đến khi Lưu Thụy Căn xuất hiện.”

“Vào lúc ấy anh ý thức được rằng, nếu như anh không cố gắng lên, thì mãi mãi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nữa, nhưng mà kết quả của việc anh cố gắng là…”

Anh xòe bàn tay ra tỏ vẻ bất lực, để lộ nét mặt cay đắng, tôi nghĩ đến dáng vẻ anh lúc ấy, không kìm được bật cười, anh cũng bật cười theo tôi.

“Cho nên, việc này có thiệt thòi gì cho anh đâu nào? Cho dù bây giờ tình cảm của anh dành cho em nhiều hơn, nhưng mà chúng mình sống chung với nhau năm năm, mười năm, hai mươi năm sau thì sao, làm gì còn thiệt thòi nào nữa? Sau khi giữa hai chúng ta nảy sinh tình cảm, thì đâu thể nào nói tình cảm của ai dành cho ai nhiều hơn, tình cảm của ai ít hơn ai được?”.

Nghe những lời này, tôi biết phải nói gì nữa đây? Việc kết hôn bắt đầu được đưa vào chương trình, vấn đề bên kia của mẹ anh bắt đầu xuất hiện. Bây giờ tôi không béo nữa, trang điểm vào một tí, miễn cưỡng cũng được gọi là người đẹp, nhưng mà công việc của tôi không ổn định, gia đình lại không ở thành phố này, cũng chẳng có tài hoa gì cho cam, mẹ của anh không vừa lòng lắm.

“Phiêu Phiêu à, cháu và Xuân Xuân quen biết nhau lâu như vậy rồi, dì biết cháu là một cô bé tốt, dì cũng xem cháu như con gái trong nhà, nhưng mà cháu thấy đó, cháu và Xuân Xuân đều mang họ Hoàng, các cụ thường nói rằng, người cùng họ không thể kết hôn với nhau được.”

Ngoài việc im lặng ra, tôi cũng không biết phải nói thế nào nữa. Từ một góc độ nào đó, tôi nghĩ rằng thế thì thôi vậy, tôi cũng đâu có nóng lòng lấy anh Hai đâu, nhưng bây giờ bên cạnh tôi cần có một người, tôi không thể yên lặng ngồi trước máy vi tính như trước đây nữa, một khi ngồi thế là ngồi luôn cả đêm. Nếu như bên cạnh không có ai, tôi sẽ không kiềm chế được suy nghĩ những việc không nên suy nghĩ, tôi cần có một vài việc gì đó để làm, để phân tán sức tập trung của tôi.

“Nếu không, chúng ta cứ đi đăng ký trước đi.” Sau nhiều lần mẹ anh bày tỏ sự không hợp tác nếu không dùng bạo lực, anh Hai nói với tôi.

“Hả?”.

“Gạo đã nấu thành cơm, bà cũng phải chấp nhận mà thôi.”

“Như thế không tốt đâu, dì đã không muốn như vậy, sau này anh…”

“Haizz, đừng để ý đến bà làm gì, người mà bà thương nhất vẫn là anh, thực ra đợi hai tháng nữa khi anh béo lên lại, bà cũng sẽ dập tắt

Ngoại truyện 1

Ngoại truyện 1

Tự bạch của Lưu Thụy Căn

Tôi tên là Lưu Thụy Căn, ngày tôi còn nhỏ, tôi chưa bao giờ cảm thấy cái tên này sẽ có vấn đề gì đó, bởi vì những người xung quanh tôi đều có những cái tên tương tự như thế.

Cái gì mà Trần Nhị Cẩu, Trương Đại Pháo, so với họ, cái tên của tôi nghe ra có vẻ rất thư sinh ấy chứ. Cho đến khi tôi vào thành phố, tôi mới biết cái tên của mình hóa ra lại quê mùa một cục như thế, không chỉ quê mùa, nếu gọi kiểu kì cục hơn một tí, sẽ có ý nghĩa thật thô tục.

Lưu Căn Căn, Lưu Đại Căn[1'>…

[1'> Căn Căn: Chỉ bộ phận duy trì nòi giống của người đàn ông.

Đây là kiểu gọi của các học sinh nam ngày ngày đàn đúm với nhau, có thành tích học tập không tốt lắm, mới đầu tôi còn không hiểu lắm, sau khi hiểu ý liền cực kỳ bực bội, nhưng mà tôi lại chẳng biết làm thế nào. Thứ nhất bọn họ người đông thế mạnh, thứ hai bọn họ đều sinh ra và