Kỷ nguyên xem mắt

Kỷ nguyên xem mắt

Tác giả: Trương Đỉnh Đỉnh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325752

Bình chọn: 9.00/10/575 lượt.

ính toán so đo, vào lúc này đây tự nhiên trở nên chẳng quan trọng nữa, giống như việc không có tiền tôi cũng có thể sống được vậy – cũng đúng là như vậy thật, bởi vì gần đây tôi đã lĩnh ngộ một cách sâu sắc một điều, thế nào mà gọi là có tình yêu chỉ cần uống nước cũng thấy no.

Trước đây tôi đã từng xem một bộ phim do Lương Triều Vỹ và Thư Kỳ đóng, hai diễn viên này tôi đều rất thích, mặc dù bộ phim đó chỉ là bộ phim bình thường do thần tượng đóng, nhưng bởi vì diễn viên xuất sắc, nên khi xem cũng thấy rất happy. Tôi luôn nhớ mãi một câu nói trong phim, đó là có tình yêu uống nước cũng thấy no, bởi vì xuất hiện nhiều lần, hơn nữa trước đây chưa từng nghe nói đến, cho nên có ấn tượng rất sâu sắc. Nhưng tôi mãi vẫn không hiểu câu nói đó có nghĩa là gì. Đương nhiên, nhìn mặt chữ thì cũng có thể phân tích ra, chỉ cần có tình cảm, cái gì cũng đều sẽ giải quyết được.

Mặc dù đối với điều này từ trước đến nay tôi có chút coi khinh, nhưng quốc gia của chúng ta luôn luôn thích rêu rao những thứ tình cảm vĩ đại, bạn nói xem hai người chết rồi có thể biến thành những con bươm bướm để bay cùng nhau, thế thì cái việc mà uống nước cũng thấy no thì cũng chẳng có gì để mà không thể chấp nhận được cả.

Mà bây giờ tôi cũng đã biết rồi, đây không phải là sự ca tụng để người xưa giải trí, cũng không phải là sự khoa trương về nghệ thuật, mà là, thật sự là có một thứ tình cảm như vậy, có thể làm cho bạn chẳng màng đến việc ăn uống, thật sự có một người như vậy, có thể làm cho bạn cảm thấy no đủ. Trước mặt người đó, cho dù bày đầy một đĩa lớn bánh bao La Phúc Ký trước mặt, bạn cũng không ăn hết được ba cái!

Không phải gặp nhau hàng ngày, nhưng mà lại nhớ nhung mỗi ngày.

Không phải mỗi ngày đều gọi điện được cho nhau, nhưng mà từng lời anh nói đều làm mình nhớ hết lần này đến lần khác.

Thời gian trôi qua vừa nhanh lại vừa chậm, khi gặp mặt lại cảm thấy không được tự nhiên, khi không gặp mặt lại mong ngóng sao cho thời gian trôi qua thật nhanh, giống như sự chờ đợi của một ngày chỉ vì một tin nhắn vào buổi tối, một cú điện thoại, cũng chỉ vì một câu nói đó, nghỉ ngơi sớm một chút, chú ý giữ ấm cơ thể…

“Chị Hoàng, chị gầy đi ư?”. Hôm nay Đặng Linh Linh hẹn tôi ra ngoài uống nước, trước đây với những lời mời như thế này tôi chỉ thấy có cũng được mà không cũng chẳng sao. Mặc dù tôi luôn thích được ăn uống miễn phí như thế này, nhưng bình thường vào buổi tối, thật sự tôi không muốn đi ra khỏi nhà.

Thực sự là thế mà, ban ngày công việc bận rộn, cho dù không phải là mỗi giây mỗi phút đều có việc để làm, nhưng mà trong thời gian làm việc cũng không được lạm dụng làm việc riêng quá, càng không thể nào vẽ tranh hoạt hình của tôi. Cho nên sau khi tan tầm, nếu như không có việc gì, tôi luôn muốn ngồi ôm máy vi tính, nhưng mà gần đây thực sự tôi chẳng có tâm trạng để vẽ những cái thứ chẳng để làm gì đó, cho nên vừa nhận được điện thoại của Đặng Linh Linh, tôi liền đồng ý ngay. Mà câu nói đầu tiên của Đặng Linh Linh khi vừa gặp tôi, chính là câu nói này.

Tôi ngớ người, bất giác giơ tay lên sờ khuôn mặt mình: “Thế à? Tại sao chị lại không có cảm giác gì nhỉ?”.

“Có chứ, chị Hoàng, khuôn mặt của chị gầy đi nhiều lắm, chị giảm cân có hiệu quả thật đấy.”

Tôi cười hắc hắc, cũng không biết phải nói tiếp như thế nào. Nói thật là tôi đã từng nghĩ đến việc giảm béo, nhưng mà lại sợ Lưu Thụy Căn không muốn tôi giảm béo, theo lời anh ấy nói thì là, nguyên nhân mà anh muốn ở bên tôi là vì tôi có thể làm anh ấy yên tâm, thế thì nếu tôi giảm béo còn có thể làm anh yên tâm được không? Đương nhiên là tôi không nói nếu tôi giảm béo tôi sẽ trở thành mỹ nữ ngay lập tức, nhưng mà, tôi sợ anh ấy hay suy nghĩ. Nhiều lúc tôi nghĩ thật sự tôi chẳng ra gì cả, tự nhiên lại đặt mình vào vị trí thấp kém như thế!

Tôi biết rằng, tình hình này của tôi phải quăng lên cái diễn đàn mà tôi hay lên kia, nhất định sẽ nhận được nhiều lời bình luận như thế này, hơn nữa người ta lại không khách sáo, nhưng những người miệng lưỡi ghê gớm kia không biết là nói tôi đến nước nào nữa: “Thích một người đến mức như thế này, chủ thớt cũng quá là khác thường nhỉ. Theo những lời chủ thớt nói, điều kiện của người đàn ông này thuộc dạng tốt, chủ thớt nghĩ rằng mình sẽ không có được trái tim anh ấy? Cho dù có được trái tim của anh ấy, chủ thớt có thể có được anh ấy cả đời không? Bây giờ anh ta chưa có sự nghiệp, cho nên muốn tìm một người như chủ thớt, trong tương lai nếu ăn nên làm ra, chủ thớt phải làm thế nào? Cái tinh thần mạo hiểm vì tình yêu của chủ thớt thật sự làm người ta cảm động, nhưng mà tôi vẫn phải nói, phải suy nghĩ nhiều hơn về bản thân mình, bình tĩnh lại một chút! Không được yêu một cách không có tôn nghiêm như vậy!”.

Tôi không cần phải viết suy nghĩ lên đó cũng đã biết rằng nhất định sẽ nhận được những lời bình như thế, mà đối với những lời bình này, tôi cũng chẳng có bất kỳ một cơ hội mà phản bác nào. Lưu Thụy Căn nói tôi làm cho anh yên tâm, nhưng mà, anh hoàn toàn không thể nào làm cho tôi yên tâm được.

Cho dù lương của anh thấp, cho dù anh không có tiền cũng không


The Soda Pop