
g biết đó là A6, A4 hay là một loại khác, chỉ cảm thấy chiếc xe đó đường nét phóng khoáng, rất chịu chơi, có điều cũng tương đối đơn điệu, đây đương nhiên không phải là xe của Lý Trí. Chỉ nhìn chiếc xe này, cũng có thể biết được sếp của anh ấy là một người cẩn trọng, chỉ không biết là tại sao lại trọng dụng Lý Trí. Chẳng nhẽ, trước mặt sếp của mình, anh ta lại có một kiểu dáng khác? Suy nghĩ này lởn vởn trong đầu tôi một chốc, ngay sau đó bị vứt qua một bên.
Tôi chẳng có hứng thú gì với Lý Trí, đối với ông sếp của anh, tôi càng không có hứng thú – có hứng thú cũng chẳng được cái gì!
Bánh hạt dẻ tôi chia cho chị Vu và dì Vương cùng ăn, còn hộp bánh kia, tôi lại âm thầm đưa về bên nhà của Lưu Thụy Căn, đúng thế, tôi thật là không công bằng, cứ thiên vị cho người ngoài, nhưng mà hộp bánh này Lý Trí vốn dĩ là tặng cho tôi mà, tôi đưa về cho người yêu của mình ăn, chắc là không sao chứ hả – nếu mà có sao thì cũng làm được gì nhau nào?
Bây giờ chúng tôi đang ở trong giai đoạn cực khổ vì tiết kiệm, tôi còn đỡ, thứ nhất là phải giảm béo, thứ hai là có thể đi theo La Lợi ăn ké một chút, Lưu Thụy Căn thì lại không như thế. Mặc dù mỗi ngày tôi đều chuẩn bị thức ăn cho anh rất hợp lý, có thịt có trứng, nhưng mà tiền tiêu vặt lại bị quản lý nghiêm ngặt. Tôi vô cùng rõ ràng, việc không muốn tiêu và không được tiêu có sự khác nhau rõ rệt, con người đôi lúc cũng cho phép tiêu xài xa xỉ một chút, mới có thể điều chỉnh trạng thái tâm lý. Loại bánh này mặc dù không phải là thứ xa xỉ phẩm gì, nhưng mà bình thường chúng tôi cũng sẽ không ăn.
Tôi mang tâm trạng cống hiến báu vật đến nhà anh, nhưng lại không ngờ, trong nhà anh cũng có hai hộp: “Hôm nay có một khách hàng nịnh nọt sếp tổng của bọn anh, anh đi theo cũng được cho hai hộp.”
Tôi ngắm nghía hộp bánh của anh, rồi lại ngắm nghía hộp bánh của tôi, cuối cùng đành phải than thở một câu: “Không ngờ bây giờ hộp bánh này lại trở thành mốt thời thượng để tặng quà cho nhau.”
“Xét cho cùng thì danh tiếng đặt vào đó cả, tặng ra ngoài không tốn kém bao nhiêu, lại được tiếng.”
“Làm thế nào bây giờ, có hạn sử dụng này, anh có bạn cần phải tặng quà không?”. Nếu là ngày xưa, tôi đã trực tiếp tặng cho La Lợi rồi, nhưng bây giờ, cô ấy tuyệt đối đã không có nhu cầu nữa, còn anh Hai, mỗi dịp lễ Tết, quà cáp ở chỗ anh có mà chất thành đống, chúng tôi chỉ việc giúp anh tiêu thụ thôi, chứ anh không cần chúng tôi đi tặng cho anh.
Lưu Thụy Căn lắc lắc đầu: “Những người bạn của anh thật ra đều là đồng nghiệp của anh, cũng ngại đi tặng lại lắm.”
“Thế thì… anh cố gắng mà ăn đi nhé?”.
“Mấy thứ này đâu thể ăn thay cơm được, lâu lâu nếm một hai miếng thôi. Nếu không… em gửi chuyển phát nhanh về đi.”
Tôi nhất thời chưa phản ứng lại kịp.
“Gửi chuyển phát nhanh về nhà em ấy.”
Đến rồi! Cuối cùng cũng đã đến rồi, thực ra tôi biết vấn đề này không thể nào mà giấu giếm mãi được, cứ cho là bình thường tôi né tránh được, nhưng mà sắp đến Tết rồi cũng sẽ bị phơi bày ra mà thôi. Nhưng vào lúc này đây, tim tôi đập nhanh một cái, tôi suy nghĩ một lúc, mới chậm rãi mở miệng: “Gia đình nhà em… không tốt lắm.”
Lưu Thụy Căn nhìn tôi với một ánh mắt khích lệ, tôi âm thầm thở dài, cắn răng: “Ba mẹ em đã ở riêng nhiều năm rồi, họ không thèm để ý gì đến nhau cả, em cũng rất ít khi về.”
“Anh không hiểu lắm.”
“Tình cảm của họ không hòa hợp, thế là chia tay, sau đó mỗi người đều tìm người mới rồi.” Tôi cố gắng nói ra với giọng điệu nhẹ nhàng nhất, nhưng mà chỉ có mình mới biết cảm giác lúc này.
“Nhưng mà có liên quan gì đến việc em về hay không về?”.
“Em về để làm gì? Em về thì có làm được gì đâu? Ba mẹ đều đã có gia đình riêng, trước đây em… chỉ có làm ngứa mắt họ mà thôi.” Tôi muốn mình bình tĩnh, nhưng hiển nhiên, tôi đã đánh giá bản thân mình quá cao, khi nói đến đây, tôi có chút không bình thường, Lưu Thụy Căn vỗ vỗ lên đùi tôi mấy cái, tôi miễn cưỡng cười với anh, “Không phải là em không muốn về, là em… không thể trở về được.”
Đây là lần đầu tiên tôi miễn cưỡng thừa nhận sự thật này trước mặt người khác. Cho dù trước mặt La Lợi hay anh Hai, tôi luôn nói rằng, là tôi không muốn quay về đó, tôi không thể nào tha thứ cho họ được. Nhưng thực ra, có gì mà tha thứ với không tha thứ cơ chứ? Tình cảm không hợp nhau, ở với nhau cứ cãi nhau hàng ngày, thật sự không bằng chia tay luôn cho rồi. Bởi vì đủ kiểu nguyên nhân không thể nào ly hôn triệt để được, đó cũng là tự do của hai người họ, còn việc tìm người khác… Đó lại càng là chuyện bình thường ở huyện.
Họ là bố mẹ của tôi, họ nuôi nấng tôi khôn lớn, họ đã cho tôi học xong đại học, họ đã hoàn thành trách nhiệm của họ. Tôi không thể nói bố mẹ của người khác thế này thế nọ, tôi cũng không thể nói con gái nhà người khác được chiều chuộng như thế nào.
Con người, từ trước đến nay không phải đều so sánh như thế cả hay sao, nếu như thật sự cần phải so đo như thế, vậy nếu so sánh với con gái nhà Bill Gates, chẳng phải cái sự so sánh đó sẽ đè tôi chết hay sao?
Những đạo lý này tôi hiểu rõ cực kỳ, nhưng mà tôi vẫn chưa dám nói với bản thân mình rằng tôi thật sự hoà