XtGem Forum catalog
Lạc đường

Lạc đường

Tác giả: Dạ An

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322392

Bình chọn: 9.5.00/10/239 lượt.

oàng đi tuần ở phương nam nên có cảm xúc.”

Hắn nói rất thành khẩn, phụ hoàng lại lắc đầu, gảy tờ giấy cười nói: “Tạm thời không phạt ngươi dùng lời của cổ nhân để ứng phó, chỉ nhìn một cách đơn thuần lại có chút phong lưu ý vị, so với giương cung bạt kiếm trước đây đã có tiến bộ.”

Thập Tứ được khích lệ, vui rạo rực tạ ơn lui về chỗ ngồi.

“Thập Tam Ca, chúng ta đi dạo trên đê này một chút đi.”

Cái tên một đường chỉ nhìn hồ nước và cây liễu này đã hoàn hồn chưa vậy? Hắn còn nghĩ đến Giang Nam và Hàng Châu hay sao…

“Ngẩn người cái gì?” Thập Tứ đuổi theo, vỗ vai hắn nói: “Vào đình phía trước ngồi đi.”

Thập Tam nghĩ thầm, người vẫn luôn ngẩn ngơ không phải là đệ sao? Thập Tứ lướt thẳng qua hắn, đến ngồi bên bàn đá trong đình, nói với người hầu Phó Hữu Vinh: “Đi, chuẩn bị trà cho ta.” Cũng may là nơi này cách chỗ đóng trại không xa, cũng không tính là quá khó khăn để làm, Phó Hữu Vinh không có ai để phân phó nên phải đáp lại, tự mình chạy đi.

Con đê trong hồ chia làm ba nhánh, châu(*) Như Ý và hai châu khác, dương liễu lả lướt trên đê, nước trong hồ dập dờn chiếu sáng, hơn nữa chính đang ở khí trời mùa hè, ấy vậy mà lại không thấy quá nóng. Nơi này đúng là chỗ hành cung tốt nhất. Thập Tứ chỉ vào một châu đảo trong đó nói: “Cảnh sắc ở đó rất đẹp, giống như một cái vườn nhỏ, ở đó đã có hồ nước sáng lấp lánh lại có thêm bóng dáng của tùng trúc, nhất định là có thú vị riêng.”

(*) Bãi, cồn, đảo, trong nước có chỗ ở được gọi là châu.

Hắn hưng trí bừng bừng, Thập Tam lại không tiếp hắn một lời, Thập Tứ cũng không định nói một mình, vì thế mỗi người đều tự mình ngồi xuất thần. Im lặng hồi lâu, Thập Tam đột nhiên nói: “Nàng rời đi đã hơn hai tháng rồi phải không?”

Thập Tứ đương nhiên biết hắn đang nói đến ai, đẩy đẩy nhẫn ngọc trên ngón cái, cúi đầu mỉm cười: “Hai tháng lẻ bảy ngày…” Hắn mặc kệ là đang ở Kinh hay đang theo hộ tống, cũng không ngừng viết thư cho nàng, gần như là hôm sau sẽ viết tiếp một phong. Nhưng vẫn không nhận được hồi âm của nàng, có thể là nàng lười viết, cũng có thể là nàng vốn chán ghét việc này. Lý Hạo nói nàng rất tốt, hắn cũng yên tâm. Nàng không muốn viết, vậy thì cứ xem hắn viết là được, đêm nay sẽ kể với nàng phong cảnh ở Nhiệt Hà này.

Phản ứng của Thập Tứ khiến lòng Thập Tam đột nhiên chìm xuống, loại vui vẻ và bình tĩnh này, từ đâu mà có? Hắn nhíu mày, thăm dò một câu: “Có phải đệ đã làm gì nàng rồi không?”

Động tác trên tay Thập Tứ cứng đờ, vẻ tươi cười lập tức biến mất, híp mắt nói: “Chuyện của đệ với nàng, không tới phiên huynh quản!”

Hai quả đấm của Thập Tam cứ siết chặt rồi buông ra, sau khi lặp đi lặp lại vài lần, rốt cuộc cũng không đưa đến mặt của Thập Tứ, tay phải nâng lên đè nặng lên mép bàn đá, vì dùng sức nên chỗ khớp xương trở nên trắng bệch. Hắn kiềm nén lửa giận, cười lạnh nói: “À, đệ không làm gì thì tốt! Nếu như có…Chẳng lẽ đệ còn không biết tính khí của nàng sao, chỉ sợ cả đời này đệ đừng nghĩ đến việc gặp lại nàng!”

Sắc mặt Thập Tứ nhất thời xanh xao, ánh mắt lại không hề trốn tránh nhìn chằm chằm Thập Tam, hắn bỗng nhiên đập bàn đứng lên. Thập Tam cũng chống lên mặt bàn chậm rãi đứng dậy, đối với ánh mắt khiêu khích của Thập Tứ thì chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo miệt thị để đáp lễ.

Lúc này Phó Hữu Vinh bưng trà vào đình, Thập Tứ hừ lạnh, phẩy tay láo bỏ đi. Phó Hữu Vinh không hiểu hai vị chủ tử này nói trở mặt liền trở mặt, thấy vẻ mặt của cả hai đều khó coi như vậy, cũng không dám hỏi, đặt khay trà xuống liền đuổi theo Thập Tứ.

Thập Tam rót ình chén trà, uống một ngụm, cảm thấy chua xót không chịu nổi, vung tay ném ra hồ.

—-

(1) Sơn trang nghỉ mát bắt đầu xây dựng vào năm 1703, cũng là năm Khang Hi 42, đến đầu Khang Hi 46 đều được đưa vào sử dụng. Lần này ngoài khoảng thời gian của năm Khang Hi 44, “”Thủy Phương Nham Tú” đã hoàn thành chưa cũng không biết rõ. Nhưng một trong 36 tên phong cảnh trong đề mục của Khang Khi thì chắc chắn là còn chưa có.