Snack's 1967
Lạc về thời xưa (Mĩ nữ hoàng cung)

Lạc về thời xưa (Mĩ nữ hoàng cung)

Tác giả: Cỏ Mĩ Nhược Minh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323265

Bình chọn: 8.00/10/326 lượt.

u

– Tội lỗi tỉ ấy gây ra quả ko thể dung thứ. Có thể sẽ ko thoát khỏi tội chết!

Dù sao họ cũng là vợ của cha cô, là tỉ tỉ của cô. Tuy có phần căm ghét, nhưng ánh mắt Diệc nhi vẫn ánh lên sự thương cảm sâu sắc.

– Sao? Các người có còn nhân tính ko? Chỉ mỗi tội như vậy mà cũng bắt nó phải chết sao? Diệc Nhi! Dù bọn ta ko đối xử tốt với mẹ con ngươi nhưng cũng ko đến mức ngươi phải dồn ép bọn ta tới bờ vực thẳm như vậy!

Bà ko còn giữ nổi bình tĩnh : Tên Hoàng đế thối tha! Ngươi thì có cái j tốt đẹp mà được đăng cơ? Mụ già này liều chết với các ngươi!

-Xem ra phu nhân đã hiểu lầm! Kim tỉ tỉ thực ra là phạm tội khác…

Diệc Nhi chưa nói hết câu, Nguyệt Dụ Tiên đã nhanh chóng tuốt kiếm từ hông của Kỷ Cung, trực lao tới chỗ Diệc Nhi. Diệc Nhi nghiêng đầu tránh nhát kiếm hiểm. Dụ Tiên mất đà lùi lại mấy bước.

DƯƠNG NGUYỆT CẦM HUYẾT – CHUNG (3)

Kỷ Cung lập tức trói tay bà già điên cuồng này lại.

” Xem ra đây là cơ hội tốt để ta lập công! Có khi còn được phong tước cao! ” Võ phó soái nghĩ bụng rồi xông tới, dùng một kiếm đâm Đại phu nhân. Cảm giác đau đớn tràn ngập, lan tỏa khắp cơ thể bà. Máu bắn thành từng tia nhỏ li ti , bay xuống tấm thảm có họa tiết ngoằn nghoèo màu đen, biến thành những bông hoa đào tươi thắm.



Lúc này,

Kim Tuyết đang mải thưởng trà ở Ngự hoa viên .

Một cô gái trẻ đẹp bước tới. Nàng có đôi mắt sâu . Tâm tư trong như ngọc bích lại tĩnh lặng như dòng nước hồ thu, khó với tới, khó nắm bắt. Trên đời này, nàng nguyện chỉ yêu một mình hoàng thượng

– Thấy nương nương sao ko chào? Vị ma ma đi bên cạnh làm Kim Tuyết giật mình.

– Hoa Anh! Cô ấy ko biết ta là ai thì sao hành lễ được

– Cô là…

– Ta là Vịnh tần

– Tú nữ Kim Tuyết thỉn an Vịnh tần nương nương!

Cô gái đỡ Kim Tuyết bằng đôi tay thon dài, trắng muốt.

– Ta muốn báo cho cô một tin . Cô hãy bình tĩnh ! Mẫu thân của cô … Dụ Tiên phu nhân đã … bị giết !

” Bị giết?”

Kim Tuyết bỗng ngã khuỵu xuống

Không còn biết gì nữa….



DƯƠNG NGUYỆT CẦM HUYẾT – HẠ

– Mẫu thân! Mẫu thân! – Kim Tuyết giật mình tỉnh giấc. Tất cả chỉ là ác mộng! Mẫu thân chưa chết! Kim Tuyết lao ra cửa tìm người . Mắt nàng đã trào nước.

– Bình tĩnh lại nào! – Vịnh tần vội đỡ nàng vào giường. Vuốt vuốt lưng giúp nàng bình tâm lại. Kim Tuyết đã hôn mê hai ngày trời – Bây giờ nàng dùng chút điểm tâm cùng ta nhé!

Một chiếc bát sứ men xanh vẽ đóa hồng trắng vừa hé nở được a hoàn đặt trên bàn. Khói tỏa ra nghi ngút.

Là canh cải xanh

Tuyết đưa một thìa canh lên miệng. Món canh này hồi còn bé mẹ vẫn thường nấu cho nàng ăn . Vị thanh ngọt của rau đã chuyển sang vị đắng , thấm dần nơi đầu lưỡi. Tuyết khẽ nhăn nhó. Từ khóe mắt lại nhòe nước. Nước mắt rơi xuống gò má xinh đẹp .

Vịnh Ngọc dịu dàng lau nước mắt cho nàng.

***

– Thực hư về Dương nguyệt cầm tôi đã điều tra rõ! Diệc Nhi dõng dạc tuyên bố sau một hồi đọc sách

– Nàng mau nói đi – Hoàng Thụ đưa tay về phía cô, có ý ban nói

– Là loại đàn có âm thanh thoát tục. Tương truyền là của Thánh nữ Kỷ Cầm. Gồm hai loại : Huyết cầm và Bích cầm. Huyết cầm chính là loại đàn Kim tú nữ đã dùng để mưu sát Lưu phi. Loại đàn này do các cung nữ xinh đẹp gảy . Họ được triều đình cử đến doanh trại giặc để mê hoặc tên tướng cầm đầu. nhân lúc hắn vui thú , ko đề phòng thì giết chết. Về sau ,các tướng giặc cũng biết đến sự kì diệu của Huyết cầm nên nó đã đề phòng rất cẩn trọng . Huyết cầm không còn được sử dụng nữa! Bích cầm do Thánh nữ nắm giữ, rất ít người nhìn thấy nó!- Diệc Nhi ngừng một lát rồi lại nói tiếp – Kim Tuyết đã đưa Huyết cầm cho Tú Như, lừa cô ấy đàn chiếc đàn khát máu ấy cho Lưu phi nương nương nghe nhằm âm mưu ám hại nương nương. Nhưng không ngờ, Lưu phi vẫn bình an vô sự. Chỉ có tiểu muội Tú Nhi là chịu nạn.

– Thì ra là như vậy! Chúng ta sẽ xử lí Kim tú nữ ra sao? Phúc Minh xoa xoa trán. Căng thẳng hỏi

– Theo luật : ám hại hoàng thân quốc thích là tội chu di…

– Không! Diệc Nhi phẫn nộ hét lên- Đó là đại tỉ ta! Tuyệt đối không thể chu di.

– Diệc Nhi nói đúng! Hơn nữa huynh trưởng của bà ta lại là gian thần Đào Ngụy Tiễn . Hắn đang nắm đại quyền trong tay. Chúng ta không thể hành sự tàn bạo như vậy. Phúc Minh lắc đầu

– Báo! Một lính tuần chạy vào, khuôn mặt đẫm mồ hôi. – Võ phó soái đã bị chết

– HẢ? Hoàng Thụ trợn tròn mắt. – Kẻ nào làm việc này? Y hét lớn

– Bẩm! Theo điều tra của Bộ Hình thì hung thủ là Cao Cường – thuộc hạ của Đào tướng quân.

Hoàng Thụ sững người. Võ phó soái bị giết rất thê thảm. Cổ cắm giáo nhọn. Máu chảy thành vũng lớn.

– Bắt tên Cao Cường này lại cho Trẫm!

Phúc Minh thấy vậy liền ngăn lại:

– Không được, Hoàng thượng! Đại quyền đang nằm trong tay Đào Ngụy Tiễn, bắt Cao Cường chính la rút dây động rừng khiêu khích hắn. Sẽ bất lợi cho chúng ta. Đợi khi binh lực đủ mạnh hẵng bàn sau!

Hoàng Thụ trầm ngâm một hồi rồi cũng khoát tay cho tên lính kia lui.

Thật ra , thiên tử là y hay là hắn? Đại quyền chính xác là nằm ở đâu? Di chiếu của