
về.
-Mà có phải cái áo ấy cũ rồi cậu muốn vứt đi nên mới giả vờ tặng tôi không?
-…. tôi quá hiểu cậu mà, Du Hạo!
-Cẩn thận… Du Hạo!!…”
Lẽ ra Du Hạo nên hiểu tình cảm của Lục Song Song dành cho mình sớm hơn. Cậu quá cố chấp về tình cảm đối với Yến Phi mà không quan tâm gì đến cảm giác của Song Song.
“Cậu vẫn chưa hiểu tấm lòng của Song Song và của chính bản thân cậu à?”
“…Có 1 người con gái khác đang chờ em, chị tin cô gái ấy cũng quan tâm em nhiều như Tiểu Phi ngày trước. Em hãy suy nghĩ kỹ để đừng hối tiếc!….”
Bất chợt, Du Hạo nghe tiếng chim hót, cậu ngước lên nhìn cái lồng chim gỗ.
Con chim yến non nhảy nhót và không ngừng hót, có vẻ như nó muốn gì đó.
“-Cậu chủ Du Hạo, sao cậu không thả con chim đi?
-À, tôi muốn giữ nó lại chăm sóc, vì ở ngoài nó sẽ gặp nguy hiểm.
-Cậu chủ, định mệnh của chim là bầu trời, nếu như chim sinh ra mà không được bay thì nó sẽ đau khổ. Dù bên ngoài rất nguy hiểm nhưng chim vẫn muốn trở về với bầu trời vì…đó là nơi nó thuộc về.”
Du Hạo tròn xoe mắt khi nhớ lại cuộc trò chuyện trước đây với Trúc Linh. Cậu đứng dậy, đến bên chiếc lồng gỗ, chăm chú nhìn con chim yến non. Đúng là hình như nó … muốn về với bầu trời! Tại sao Du Hạo lại không biết điều đó nhỉ?… Cậu đã ích kỷ…. cậu đã không thấy được mong ước của nó…
“Tiểu Hạo Tử, tớ không sợ, chỉ cần được ở cạnh cậu thì tớ không sợ gì hết!”
“Dù bên ngoài sẽ rất nguy hiểm nhưng chim vẫn muốn trở về với bầu trời..”
Cuối cùng thì, cho đến lúc này, Du Hạo đã hiểu rồi! Yến Phi, ngày xưa cũng giống như chú chim yến non mong được về với bầu trời dẫu biết rằng ngoài đó có vô vàn những hiểm nguy… chỉ cần tin tưởng và yêu thương nhau…
Du Hạo nhẹ nhàng mở cửa lồng chim gỗ ra
“Trong cuộc đời, người ta phải học rất nhiều thứ”
Cậu thò tay vào, đỡ lấy con chim yến non rồi từ từ đưa nó ra khỏi lồng
“trong đó, bài học khó nhất chính là”
Cứ thế, và sau cùng cậu tung con chim yến lên, để nó trở về bầu trời đêm.
“… từ bỏ!!”
Du Hạo mỉm cười bình yên, ánh mắt cậu long lanh, ngời sáng ngước nhìn theo con chim nhỏ vỗ cánh, cậu biết rằng nó vô cùng hạnh phúc.
-Tạm biệt… Yến Phi!!!
Du Hạo, với trái tim từng vỡ vụn nhưng giờ đây, hiểu ra trải nghiệm sâu sắc trong tình yêu, cậu sẽ ghép các mảnh vỡ của con tim bằng sự trưởng thành, bằng sự bắt đầu lại cả sự… tin tưởng!
Gió đêm vẫn cất giai điệu êm đềm, chiếc lồng chim, với cửa lồng mở rộng, nằm trên bậc thềm, âm thầm ngủ yên.
Hôm sau, Du Thiên sụ mặt, sầu não:
-Chị phải đi ư? Sao chị không ở lại?
-AThiên, chị có chuyện phải giải quyết ngay nên không thể ở lại đây nữa…
Du Thanh lên tiếng thật khẽ:
-Chị và anh AHạo… đã không thể quay về với nhau được, đúng không?
Yến Phi im lặng, con bé không muốn mọi người trong nhà buồn về quyết định của mình. Còn chưa biết giải thích thế nào thì Du Hạo xuất hiện.
-Cậu định đi sớm thế hả?
-Ừ, Song Song đã không sao rồi, tớ có thể yên tâm để giải quyết chuyện AJ!
-Tớ tôn trọng quyết định của cậu! Hy vọng cậu sẽ thuyết phục được AJ, tớ cũng mong là sẽ không có cuộc chiến nào hết!
Du Phương, Du Thanh lẫn Du Thiên ngạc nhiên trước thái độ bình thản của Du Hạo. Yến Phi, như thấy được sự thay đổi của người con trai đó, cười:
-Ừ, cám ơn cậu, giúp tớ chăm sóc Song Song!
Du Hạo gật đầu. Yến Phi đưa mắt sang 3 người còn lại:
-Chào mọi người, Tiểu Phi sẽ còn quay lại mà nên đừng lo lắng!
Khi Yến Phi toan rời khỏi nhà thì Du Hạo gọi, nó xoay lại…
-Nhớ cẩn thận và… cám ơn cậu, Yến Phi!
Yến Phi tròn xoe mắt, Du Hạo vừa dùng cái tên Yến Phi chứ không còn là Phi Phi nữa. Bất động trong giây lát, cô gái mỉm cười nhẹ lòng vì hiểu ra.
Sau khi Yến Phi đã đi, Du Hạo nhìn chị và 2 đứa em còn ngẩn người:
-Em vào nhà dùng bữa sáng đây, mọi người cũng vào luôn nhé!
Dứt lời Du Hạo cười tươi rồi quay bước. Du Thiên trố mắt:
-Anh í và chị Tiểu Phi, 2 người hôm nay sao lạ thế?
Du Thanh thở ra, có lẽ cô bé khó gần cũng hiểu ra phần nào nên đã nói:
-Vậy là… tất cả kết thúc, họ chỉ là những người bạn!
-Lúc nãy Du Hạo lần đầu tiên gọi Tiểu Phi là Yến Phi, tuy lòng sẽ còn đau nhưng đã thấy thanh thản nhiều rồi. Du Hạo gọi tên “Yến Phi” rất nhẹ nhàng, cuối cùng nó cũng xem Tiểu Phi là mối tình đã qua, thật là tốt!
Du Phương khoanh tay, nở nụ cười dịu dàng.
Lục Song Song mở mắt ra thấy ngay gương mặt Du Hạo mỉm cười:
-Hay quá, cậu đã tỉnh rồi!
Song Song mệt mỏi ngồi dậy:
-Tôi đang ở đâu đây?
-Ở nhà tớ, hôm qua cậu bị thương nên tớ đưa cậu về đây chữ trị!
-À, nhớ rồi! Mà cậu vẫn ổn chứ, có bị thương ở đâu không?
Du Hạo với bằng ánh mắt dịu dàng nhất, cậu giơ tay chạm nhẹ vào gương mặt cô gái, bảo: -Đừng lo, nhờ cậu tớ đã không sao!
Song Song kinh ngạc vì cảm nhận được hơi ấm toát ra từ bàn tay anh chàng áp vào mặt mình. Bất ngờ trước hành động âu yếm đó, nó bối rối:
-Thế… thế còn Tiểu Phi và AJ?
-Tớ rời khỏi nơi đó trước AJ nên không biết cậu ấy đi đâu, còn Yến Phi thì hôm qua còn ở đây, cậu ấy rất lo cho cậu. Sáng nay Yến Phi quyết định đến chỗ AJ để ngăn cậu ấy, mong là sẽ được!
Song Song nhíu mày, nhắc lại:
-Cậu… vừa gọi Tiểu Phi là… Yến Phi???
Du