
tâm nguyện của nàng, liền đem nàng gả ột người xa lạ – lại còn là một kẻ không có tình yêu! Nhìn cách hắn đối đãi với Tiểu Hoa, nàng cơ hồ đã có thể dự đoán được mình nếu gả cho hắn về sau, không biết có thể chịu nổi mấy ngày!Trong chốc lát, đôi mắt thanh huỳnh đã nổi lên một tầng nước, tự ai tự liên* cảm xúc tràn ngập cả trong lòng, nếu mẹ không mất sớm như thế…….Nếu chị Lệ Vi không trốn hôn…….Rốt cuộc, nàng nhịn không được kêu to một tiếng và òa khóc, không thèm để tới biểu tình kinh ngạc của mọi người, lao nhanh lên cầu thang, chạy về phòng của chính mình.Trong phòng khách, Lăng Chấn Vũ cùng Hướng Vân Đào một nhà ba người lâm vào trầm mặc.Lăng Chấn Vũ không khỏi có chút đồng tình với Hướng Hải Lam, nhìn qua cũng biết, nàng ở trong gia đình này không có địa vị, chỉ có thể là quân cờ tùy ý bị đùa nghịch mà thôi. Nhưng đồng tình thì đồng tình, kế hoạch của hắn cũng sẽ không vì nước mắt của một đứa con gái mà thay đổi. Chính là hắn trong lòng vẫn có chút lo lắng, Hướng Hải Lam tuy là một đứa con gái nhu nhược kiều nhẫm, nhưng người như vậy bình thường có ý chí rất kiên định và ngoan cố, khó bảo toàn nàng sẽ không giống như chị mình, diễn tiếp màn kịch trốn hôn, hắn phải cẩn thận đề phòng, cũng trừ đi hậu họa, dù sao thời gian cũng đã gần kề rồi.“Hướng lão gia, ta thấy không cần miễn cưỡng, tiểu thư căn bản không có ý nguyện kết hôn” Lăng Chấn Vũ cố ý lùi để tiến, ngữ khí mang thêm chút tiếc nuối nói.Lời này vừa nói ra làm cho Hướng Vân Đào nhất thời hoảng một chút, “Không……một chút miễn cưỡng cũng không có, Hải Lam đứa nhỏ này luôn rất nghe lời, hôm nay có thể do tâm tình không tốt nên cảm xúc hơi rối loạn thôi!” Hắn vội vàng trấn an Lăng Chấn Vũ.“Đúng thế ah, Lăng tiên sinh người đừng hiểu lầm, đứa nhỏ này chính là ngượng ngùng mà thôi, đợt lát nữa ta sẽ cùng nó nói chuyện, nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu!” Phan Phượng Khanh cũng vội vàng đỡ lời.“Thật không?” Lăng Chấn Vũ hai tay khoanh lại, mày rậm nhíu lên, tỏ vẻ hoài nghi. “Ta không thể mạo hiểm một lần nữa, nếu tiểu thư nhà mọi người lại cũng giở trò giống chị mình đi trốn hốn, ta làm thế nào đối mặt với cha ta cùng giới thượng lưu trong xã hội này đây?” Hắn lại hạ mãnh dược, lạnh lùng nhìn biểu hiện kích động trên gương mặt Hướng Vân Đào.“Không….sẽ không có đâu, ta đánh cuộc với cậu, lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra sơ suất gì, ta nhất định sẽ để cho hôn lễ được cử hành như đã định.” Hướng Vân Đào vội vàng cam đoan, trên trán sớm đã toát đầy mồ hôi lạnh.Lăng Chấn Vũ giả bộ hoài nghi trong chốc lát, sau đó mới lười biếng nói: “Được rồi, nếu Hướng lão gia đã có thành ý như vậy, ta liền tin người thêm một lần, người cũng đừng làm cho ta thất vọng!” Ngữ khí bình ổn mang theo cảnh giác, hai tròng mắt cũng bắn ra hai tia nhìn lợi hại. Nói xong, hắn nhấc mình đứng lên: “Ta phải đi rồi, việc của tiểu thư đành giao ọi người. Có việc gì cứ liên lạc lại với ta, hai tuần sau ta sẽ xem xét thành quả. Dù sao chức vị Thiếu phu nhân Lăng gia cũng không thể tùy tiện chọn được, sẽ làm cho người ta chê cười.” Trước khi đi khỏi, hắn buông lại lời cuối có ý khinh lãnh.“Được,…., cậu nói vậy thì được….” Hướng Vân Đào vội không ngừng đáp lại. “Ta nhất định sẽ đem nàng trở thành người xứng đáng, tuyệt không để cho cậu mất mặt.” Vừa nói, hắn vừa đi bên cạnh Lăng Chấn Vũ hướng của chính mà tới.Đến lúc này, việc Hướng Hải Lam thay thế Hướng Lệ Vi trở thành vị hôn thê của Lăng Chấn Vũ là chuyện lớn đã định, tựa hồ không còn đường xoay chuyển được nữa.************************Tối hôm đó, Hướng Hải Lam khóc suốt một đêm, nước mắt chôn giấu suốt bao lâu chịu đựng ủy khuất dường như chỉ trong một chốc đã không còn. Nhưng mà, ngày vẫn phải đến, nàng căn bản vô lực phản kháng lại quyết định của cha, cho dù muốn chạy trốn, cũng không biết nên trốn đi đâu. Giao tình của nàng đơn thuần, cha thực có thể dễ dàng tìm được nàng, hơn nữa nàng không có tiền, chạy trốn rồi biết phải làm thế nào qua ngày đây?Huống hồ, việc học tập của nàng chưa hoàn thành, một khi trốn hôn thì đừng nghĩ đến việc muốn trở lại trường tiếp tục học. Nàng còn một năm nữa mới tốt nghiệp nha!Ai! Hướng Hải Lam bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, mở to đôi mắt phao phao hoảng hốt đi xuống cầu thang, giờ phút này nàng căn bản không hề muốn làm gì, bữa sáng cũng không muốn ăn, đành ôm cặp đi học thôi. (đôi mắt phao phao chắc ám chỉ đôi mắt to tròn long lanh ngập nước đó)“Chờ đã!” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng mẹ kế kêu nàng dừng bước. Nàng chậm rãi xoay người lại, thản nhiên hỏi han: “Dì có chuyện gì ạh?”Phan Phượng Khanh hướng nàng đi tới, gương mặt tươi cười ngụy tạo, nhiệt tình đi về phía trước, cầm lấy tay của nàng. “Con ngồi xuống trước đi, dì có chuyện cần nói với con.” Bà ta lôi kéo Hướng Hải Lam ngồi trên ghế sôpha. Không cần nghĩ cũng biết mẹ kế muốn cùng nàng đề cập chuyện gì đó, Hướng Hải Lam cho dù tâm cực kỳ không cam lòng, tình cũng không muốn, nhưng vẫn im lặng ngồi xuống.“Hải Lam này! Chuyện ngày hôm qua cũng là cha con muốn tốt cho con thôi.” Phan Phượng Khanh bắt đầu thao thao bất tuyệt nói. “Phải biết