Insane
Lãnh quân hãm tình

Lãnh quân hãm tình

Tác giả: Tâm Lan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322870

Bình chọn: 9.5.00/10/287 lượt.

òng chợt lạnh, căn nhà này thật sự không còn gì đáng để quyến luyến nữa!

Cắn răng một cái, nàng xoay người bước theo thân ảnh thật dài của Lăng Chấn Vũ……

**********************

Hướng Hải Lam đi theo Lăng Chấn Vũ bước vào căn hộ của hắn ở Thiên Mẫu. Căn hộ vi vu ở tận tầng mười lăm thật đúng là có tầm nhìn tốt, không chỉ có không gian rộng mở, hướng nhìn cũng sung túc mà sáng ngời. Duy nhất mĩ trung không đủ chính là, thiết kế cùng bày trí tuy cực đáng thưởng thức, cũng rất hiện đại, nhưng chính là thiếu đi cảm giác ấm áp và hương vị con người. Giống như chủ nhân của nó—Lăng Chấn Vũ, cũng làm cho người ta có cái cảm giác đạm mạc mà lạnh như băng, Hướng Hải Lam trong lòng âm thầm suy nghĩ.

“Đem đồ đạc của em sửa sang lại một chút, trừ bỏ phòng ngủ chủ ở ngoài, còn có hai phòng cho em chọn lựa.” Lăng Chấn Vũ buông hành lí của nàng xuống, chỉ thị.

Hướng Hải Lam khẩn trương nuốt nuốt nước miếng. Không thể nào! Này căn hộ rộng thế chỉ có nàng và hắn cùng ở, tuy nói rằng nàng cũng không có tự luyến đến mức cho rằng mình sẽ bị xâm phạm, nhưng cô nam quả nữ chung sống dưới cùng một mái nhà, vẫn là làm cho nàng thấy vạn phần kinh hãi! Nàng chính là một đứa con gái mười phần bảo thủ truyền thống a.

Nhìn ra nàng trong lòng suy nghĩ điều gì đó, Lăng Chấn Vũ hơi hơi xuy thanh cười(cười khẽ ah^^), vẻ mặt ki tiếu nói:” Đừng lo lắng đến vấn đề “an toàn” của em, tôi cũng không thường ở nơi này, huống hồ……”. Hắn cố ý khinh miệt nhìn nàng một lượt từ cao đến thấp. “…bộ dáng này của em thực sự rất khó khiến kẻ khác sinh ra hứng thú!”

Hắn dám nói trực tiếp, ngôn ngữ lại mang theo ý vị trào phúng khiến cho Hướng Hải Lam tức giận ngút trời, hai gò má nhanh chóng biến thành hai đóa mây đỏ.

Hừ! Nàng thừa nhận bản thân mình một chút cũng không xuất sắc, lại không biết cách ăn mặc, đến nay cũng chưa từng có ai theo đuổi, nhưng hắn có cần phải nói bằng cái kiểu đả thương người đó không chứ?!

“Hừ, tôi tuy không phải mĩ nữ, nhưng anh trông khá vậy mà cũng đâu phải là kẻ quân tử gì cho cam.” Nàng phẫn nộ nói, cũng không quên hắn là kẻ khuyết thiếu tình yêu và cực kì bất lương. Đang lức nàng tức giận xách hành lí lên bỏ đi, Lăng Chấn Vũ bỗng ngăn lại. “Tôi quay lại công ty, có thể sẽ không trở về trong hôm nay, bữa tối em có thể tự lo được hay không?” Hắn hỏi.

Hướng hải lam nhất thời giống như quả cầu bị xẹp hơi, nhụt chí hẳn, trên người nàng căn bản không có “bác Mao” nào, mới vừa rồi lúc rời khỏi Hướng gia, cha cùng dì cũng chưa cho nàng tiền. (Bác Mao là hình Mao Trạch Đông in trên tờ tiền đó )

Nàng ngước ánh mắt đáng thương lên nhìn hắn. “Tôi……tôi không có tiền ah!”

Không nghĩ tới hắn lại không nói hai lời lấy ví, rút ra một chiếc thẻ đưa cho nàng. “Chừng này đủ cho em sử dụng trong ba tuần. Ngày mai sau khi học xong lập tức trở về, tôi sẽ thay em an bài một ít khóa học mĩ tư, mĩ nghi, em chỉ cần ở nhà chờ tôi đưa đến là được.” Hắn mặt không chút thay đổi nói, giống như là đang bàn luận công việc vậy.

Hướng Hải Lam gật đầu mạnh, nhưng lại chỉ lo trợn to ánh mắt nhìn chằm chằm một xấp tiền trong tay, số tiền này so với số mà dì nàng cho trong một năm là quá nhiều ấy!

Lăng Chấn Vũ phân phó xong thì xoay người rời đi, lại không cẩn thận đá trúng một bên chân vào chiếc giỏ nhỏ bên dưới, cúi đầu vừa thấy đúng là con mèo con ngày ấy ở hoa viên làm loạn một trận. Tâm tình có chú ý tới Lăng Chấn Vũ, Tiểu Hoa thân thủ nhanh nhẹn nhảy ngay lên đầu vai hắn. Điều này làm cho hắn cực kì phật ý, một phen đặt Tiểu Hoa xuống, hai tròng mắt phẫn nộ nheo lại, ngữ khí lành lạnh nhìn Hướng Hải Lam gầm nhẹ nói: “Ai cho phép em mang cả nó đến đây? Nơi ở của tôi không được nuôi sủng vật!”

Hướng Hải Lam ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái biểu tình phẫn nộ trên mặt hắn, rất nhanh sau đó đoạt lại Tiểu Hoa ở trong tay hắn, đem ôm ấp trong ngực mình. “Xin anh, cho nó lưu lại đi mà!” Nàng lại mở to đôi mắt vô tội đáng thương nhìn hắn. Thấy hắn vẫn ngây người không hề phản ứng, nàng khẽ cụp hai hàng lông mày ủ rũ nói: “Từ trước đến giờ tôi đều là một kẻ cô đơn, chỉ có Tiểu Hoa bên cạnh bầu bạn, tôi hứa sẽ quản nó thật tốt, không cho nó làm bẩn căn hộ của anh, được không?” Tiếng nói chậm rãi truyền đến khiến kẻ khác thực nhịn không được muốn bảo hộ nàng, cũng muốn đáp ứng mọi thỉnh cầu của nàng.

Lăng Chấn Vũ bỗng nhiên phát hiện chính mình lại không thể đối với nàng tâm địa ác độc được, nàng kia lúc vui lúc buồn đều là một bộ dáng kiều nhẫm nhu nhược, khiến cho ở trong lòng hắn có một góc lặng lẽ cứ từ từ sụp đổ, luôn có khả năng nghiêng về.

Đáng chết! Sự tình từ lúc nào lại biến thành như thế này chứ? Có lẽ ngay từ đầu hắn không nên kiên trì cử hành hôn lễ như thường, hiện tại cũng sẽ không để bản thân mình vướng phải một đống phiền toái, lại càng không khiến cho nội tâm của mình vốn luôn duy trì sự lãnh khốc nay lại rối loạn, có cái cảm giác mơ hồ, xa lạ mà lại dường như thương yêu vậy! Nàng đúng là đáng chết mà! Cả cái con mèo chết tiệt kia nữa! Hắn âm thầm mắng, sau đó âm trầm hé ra mặt, không nói một câu mà cứ quay đầu, một mạch đi ra khỏi căn hộ