
bò lên eo của nàng, cũng hơi hơi dùng sức.
Hướng Hải Lam bị hành động đột ngột này gây kinh ngạc đến mức suýt kêu ra tiếng, nhưng một âm thanh trầm thấp bỗng nhiên vang lên bên tai nàng, khiến nàng lập tức ngừng lại tiếng thét ngay trên môi.
“Đừng sợ, là anh.” Lăng Chấn Vũ mang theo chút trào phúng nói, khoé miệng lại gương lên một nụ cười lạnh lẽo, duy chỉ có khuôn mặt là vẫn hết sức ôn hoà nhìn không ra sự biến đổi gì.
Hướng Hải Lam vội ngẩng đầu lên, quả thực không dám tin người đứng sau mình là Lăng Chấn Vũ. “Anh…anh cũng đến xem triển lãm tranh ư?”. Nàng trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn. Không nghĩ tới hắn cũng thích đến họa lang xem triển lãm, lại tình cờ đúng dịp gặp được hắn, hôm nay thật đúng là có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn liên tục diễn ra.
Lữ Tử Kì đứng ở một bên lại kinh ngạc đến độ nói không ra lời. Người đàn ông cao ngất tuấn tú trước mặt này toàn thân tản ra một cỗ khí phách bất phàm, thâm trầm nội liễm cùng lãnh ngạo khiến kẻ khác không thể bỏ qua. Hơn nữa, ánh mắt bá đạo cùng hừng hực như lửa cháy, mãnh liệt xoáy vào thân ảnh của Hướng Hải Lam giống như biển thị quyền lợi của hắn đối với nàng – nàng là của hắn, bất luận là kẻ nào cũng không thể tới gần mà cướp được.
“Hải Lam, người này là…” Lữ Tử Kì có chút mất tự nhiên, thanh âm khàn khàn phát ra từ yết hầu khô khốc.
Hướng Hải Lam lộ ra một nụ cười có chút ngây ngốc, vẻ mặt lại hơi ngượng ngùng đáp lại. “Anh ấy…anh ấy là chồng của em, Lăng Chấn Vũ.”
Câu trả lời của nàng khiến cho thân thể Lữ Tử Kì hơi cứng lại, trong lòng xẹt qua một cơn khiếp sợ, thất vọng cùng cảm giác thất bại tràn ngập.
Không nghĩ tới đối tượng kết hôn của Hướng Hải Lam lại là người đàn ông xuất chúng chói mắt đến thế, hắn lại còn tưởng rằng chỉ là một cậu công tử sinh ra đã ngậm cái thìa bạc trong miệng rồi chứ. Lữ Tử Kì trong lòng tự giễu chính mình nghĩ, đối phương so với bản thân xuất sắc hơn rất nhiều. Nguyên bản hắn với Hướng Hải lam vẫn còn ôm một tia hi vọng cùng mong chờ, nhưng hiện tại chỉ còn cách từ bỏ ý niệm trong đầu mà thôi, hoàn toàn từ bỏ.
“Bảo bối, em không giới thiệu vị này với anh một chút sao?” Lăng Chấn Vũ cố tình dùng tư thế và giọng điệu thân mật nhất gọi Hướng Hải Lam, tiếng nói tuy mềm nhẹ như tơ nhưng tròng mắt đen nhánh lại toả ra cái nhìn sắc bén lạnh lẽo thấu xương, giờ phút này đang mãnh liệt nổi cơn giông bão.
“A…Thật xin lỗi, em quên!” Hướng Hải Lam sửng sốt một hồi lâu rồi mới vội vàng thốt ra, nàng hoàn toàn bị hai chữ “Bảo bối” kia của hắn doạ cho ngây ngốc, hắn chưa từng dùng giọng điệu ngọt ngào như vậy gọi nàng lúc ở cạnh nhau, huống chi là khi có người ngoài cơ chứ.
“Ừm…Người này là học trưởng của em, Lữ Tử Kì.” Lấy lại tinh thân xong, nàng nhanh chóng giới thiệu cho Lăng Chấn Vũ, trong lòng vẫn là nhớ đến vẻ mặt ôn nhu cùng hai từ “bảo bối” mà hắn vừa mới gọi, không nhịn được cảm thấy có chút ngọt ngào cùng bất an lo lắng.
Nhưng mà, Lăng Chấn Vũ vừa nghe đến cái tên Lữ Tử Kì này, ánh mắt vốn đang u ám càng trở nên thâm trầm, ngọn lửa đố kỵ trong lòng càng thêm thiêu đốt mãnh liệt.
Thì ra người đàn ông nho nhã khí chất này chính là người mà nàng từ lâu đã thầm mến, đem lòng ái mộ. Nghĩ đến đây, Lăng Chấn Vũ không khỏi nheo mắt lại lạnh lùng đánh giá Lữ Tử Kì, hắn vẫn còn nhớ rõ nàng từng ở trước mặt hắn không ngừng khen ngợi người này, xoá bỏ mọi ưu điểm của hắn, thì ra giờ phút này nàng đang hẹn hò cùng với người đàn ông mình đã từ lâu ước hội!
Đáng giận! Hắn hung hăng thầm mắng trong lòng, chỉ muốn kêu to bắt tên gia hoả trước mắt này cút đi, ánh mắt lợi hại không ngừng phóng ra những tia nhìn sắc bén mà lạnh buốt bắn thẳng đến Lữ Tử Kì, bàn tay nắm chặt eo nhỏ của Hướng Hải Lam cũng không tự giác siết chặt lại.
Đối mặt với ánh mắt rõ ràng có địch ý của Lăng Chấn Vũ, Lữ Tử Kì quả thực không thể chống đỡ được, ánh mắt người này giống như muốn đem hắn hung hăng bổ nhào xuống đất vậy.
Lữ Tử Kì vội chuyển dời tầm mắt, vẻ mặt mất tự nhiên nói với Hướng Hải Lam: “Tôi còn có việc cần đi trước, hai người cứ ở lại chậm rãi xem đi!” Nói xong, hắn ba bước cũng thành hai bước chạy khỏi cửa hoạ lang, như là kẻ bị lạc muốn tìm đường thoát vậy.
Đối với việc hai người đàn ông bên cạnh thi nhau âm thầm đối đầu, Hướng Hải Lam một chút cũng không phát hiện, thậm chí Lữ Tử Kì rời đi lúc nào cũng không biết bởi vì nàng vẫn còn đắm chìm trong hai chữ khiến cho nàng có cảm giác ngọt ngào ban nãy, trong mắt chỉ có sự tồn tại của Lăng Chấn Vũ, chứa không thêm được ai khác nữa.
Nhưng mà, sự tức giận đã ẩn nhẫn từ lâu của Lăng Chấn Vũ, ngay lúc này mới bắt đầu bốc lên!
Khuôn mặt tươi cười chậm rãi thu lại, thay bằng vẻ âm trầm, lãnh liệt và lạ lẫm, môi gắt gao mím lại, không nói lời nào kéo tay Hướng Hải Lam rời khỏi hoạ lang.
Lực đạo của hắn không hề nhỏ, những ngón tay như sắt thép ấn sâu vào da thịt mềm mại của nàng khiến cho nàng đau đến nhíu lại đôi mi thanh tú, bước đi của người này cũng nhanh vô cùng đến nỗi nàng cơ hồ đuổi theo không kịp, vừa đi vừa lảo đảo.
Hướng Hải Lam kinh ngạc nói không nên lời, nàng khô