
kiến trúc sư không có bằng cấp như cô.
Nghĩ như vậy cô không khỏi có chút mất mác và đau buồn,thay đổi quần áo ra ngoài giải sầu,cô bất tri bất giác đi đến quán cà phê góc đường,phát hiện một ít cửa hàng mặt tiền đã bị phá bỏ và dời đi nơi khác,chung quanh bị vây tường rào cao còn có rất nhiều công nhân làm việc ở đó.
Dõi mắt đi qua,một mảnh hoàn toàn thay đổi.
Trong lòng cô đau nhói nhớ tới Trần Thanh Sở đã nói,hắn mua mảnh đất này còn muốn mời cô đến thiết kế cho hắn,cô và hắn cuối cùng chưa thể hoàn thành ước mơ lúc còn trẻ.Bọn họ trong lúc đó ngoại trừ vuột mất vẫn là vuột mất.
Cô bị ma xui quỷ khiến sải bước đi qua hỏi chút ít người công nhân kia,nơi này định thiết kế thành cái gì? Công nhân kia hít một ngụm không biết dung giọng địa phương nào,cười ha hả trả lời cô,cô nghe không hiểu lắm,chỉ nghe tựa hồ là cửa hàng hoặc là trung tâm thương mại và vân vân.
Cô câu khởi khóe miệng cười khổ một cái sau đó giương mắt nhìn toàn cảnh chung quanh sau xoay người rời đi,cô vốn nghĩ tới ở chỗ này thiết kế một tòa để làm dấu móc cho thành phố Ôn Thành,bởi vì … bên cạnh vừa tu sửa một xa lộ cao tốc,rất nhiều xe đều từ nơi này xuống tới tiến vào Ôn Thành,nếu như ở chỗ này xây một tòa kiến trúc làm cho hai mắt người ta tỏa sáng,thì ấn tượng với thành phố này sẽ tốt rất nhiều.
Cô thích thành phố này muốn mặt đẹp nhất của nó bày ra cho mọi người thấy. Chỉ tiếc thế sự vô thường. Có người nói,một thành phố làm ngươi nhớ mãi không quên, đại khái bởi vì nơi đó có người bản thân yêu sâu đậm rời đi không trở lại,cô nghĩ có lẽ là như vậy .
Trở về ngồi trên xe buýt,bên cạnh ngồi mấy cô bé học sinh trung học đệ nhị cấp vui vẻ thảo luận nên học khoa văn hay khoa học tự nhiên,mấy nữ sinh đó cười giỡn nói đoán chừng ban khoa học tự nhiên năm nay sẽ chật ních nữ sinh,bởi vì thầy dạy ban khoa học tự nhiên,hóa học vừa đẹp trai vừa anh tuấn,khí chất có thể so với thần tượng minh tinh.
Cô không khỏi nhớ lại một lần kia năm đó các cô để ý tình huống phân lớp,bởi vì lớp học rất nhiều cho nên thầy dạy Anh ngữ cũng rất nhiều,còn hắn thì chịu trách nhiệm văn khoa cùng Anh ngữ ban 8,cho nên có rất nhiều nữ sinh học khoa văn vốn không tệ nhưng tất cả đều gạt ra báo muốn vào ban văn,chỉ vì muốn được phân đến lớp hắn dạy.
Có ít người thậm chí còn vận dụng quan hệ trong nhà muốn hắn dạy ,sau hắn lại dạy hai lớp học sinh so với các lớp khác nhiều hơn mười người,Trác Thính Phong cũng rất khó xử bởi vì có ít người hắn không thể từ chối.
Mà lúc ấy cô biết được hắn dạy văn khoa,cho nên dứt khoát bỏ qua ban văn khoa mình muốn,nói bản thân không biết gì cả chọn ban khoa học tự nhiên.Khi đó môn khoa học tự nhiên cô không gỏi lắm,vật lý dứt khoát một chữ cũng không biết,thi sáu bảy mươi điểm coi như là thành tích tốt nhất của cô.
Hạ Vi Lương đương nhiên không hề nghĩ ngợi báo ban văn khoa,nghe nói cô báo chọn ban khoa học tự nhiên,liền lôi kéo cô chết sống không để cho cô đi,tận tình khuyên cô cả đêm sau thấy cô như cũ cố chấp không vì thế mà thay đổi,không khỏi tức giận rống với cô,
“Hứa Lưu Liễm,cậu đây hành động theo cảm tình,cậu không thể vì trốn một người mà bỏ rơi tiền đồ của mình!”
Hứa Lưu Liễm khi đó không biết hắn giấu giếm yêu cô sâu như vậy,cô chẳng qua chỉ cảm thấy ánh mắt hắn cực nóng mỗi lần nhìn cô, mặc dù hắn cho tới bây giờ cái gì cũng không nói,nhưng ánh mắt của hắn biểu thị công khai tất cả.
Mang chút ít tình cảm cấm kỵ làm cho cô cảm thấy chán ghét,cô cảm thấy hắn một Lão sư không nên có tâm tư như thế đối với một người học sinh,như vậy rất xấu xa.Cô đối với hắn,đối với tất cả thầy giáo thủy chung tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận thầy giáo và học sinh,cô cảm thấy thầy giáo là thầy giáo,học sinh chính là học sinh,thân phận hai người trong lúc đó ngoại trừ quan hệ thầy trò ra, không bao giờ … có những việc khác.
Học ban khoa học tự nhiên đến ngày thứ hai,cô không có chút nào thấp thỏm bị hắn gọi đến nói chuyện. Phòng làm việc xa hoa như cũ giống như ‘phòng cho tổng thống’ xử lý công việc,hắn đứng ở trước bàn làm việc sâu sắc nghiêm nghị khiển trách cô,
“Hứa Lưu Liễm, em có biết em rốt cuộc đang làm gì không? Khoa học tự nhiên là môn giỏi của em sao?”
“Nếu như Lão sư không làm chủ nhiệm lớp ban văn khoa,như vậy em sẽ dứt khoát lựa chọn ban văn khoa!”
Trong mắt cô một mảnh quật cường giống như thú con,cùng với tròng mắt đỏ lừ như muốn cùng hắn đi đến chỗ chết.
Hắn bị cô chọc khó thở thoáng cái không thể nói tiếp,vẻ mặt đau đớn nhìn cô hồi lâu,trong mắt ngán ngẩm hỏi cô,
“Em cứ ghét thầy vậy sao? Đến nổi bỏ rơi tiền đồ của mình?”
“Đúng vậy!”
Cô không che dấu chút nào trả lời.
Lời cô cứng rắn vừa bật ra đã nghe có thứ răng răng,cô theo thanh âm kia nhìn sang,chỉ thấy cây bút trong tay bị hắn nắm gãy,nhìn sang mặt hắn thì thấy trán hắn đã nổi gân xanh,cả người tản ra lệ khí kinh người,trong lòng cô run lên cảm thấy cây bút bị bóp nát thật giống cổ cô.
“Đi . . . . .”
Hắn cúi đầu hét một tiếng,nhưng ngay sau đó bỗng dưng rống lớn,mắt đầy tơ máu ngẩng lên ngón tay chỉ ra ngoài cửa,
“Đi!Đi khỏi nơi này cho tôi!”
Tuy bị h