
Cô có chút dở khóc dở cười,
“Anh có cần thiết hưng sư động chúng như vậy không nha?”
“Anh một khắc cũng chờ không kịp,anh muốn để cho người toàn bộ thế giới biết em chính là người phụ nữ của Lục Chu Việt,muốn cho những người có ý đồ với em ngừng lại!”
Hắn cười nhìn con mắt trong suốt của cô,giọng nói trẻ con như đưa bé.
Cô thở dài nhìn hắn,
“Như vậy đương nhiên không tốt? Nếu bị truyền thông chụp được thì hào phóng thừa nhận,nếu chụp không được chúng ta vẫn có thể trải qua cuộc sống yên lặng ,như vậy không tốt sao?”
Hắn cúi đầu ở trên đôi môi đỏ mọng của cô ấn xuống hôn lên,
“Được! Theo ý em!”
Sau đó ngậm lấy môi cô nhiều lần hôn sâu,cô không có cự tuyệt,giơ tay lên ôm hắn ngượng ngùng đáp lại hắn,trong văn phòng làm việc sáng ngời,ánh sáng rực rỡ ấm áp xuyên qua cửa thủy tinh chiếu vào trên hai người ôm nhau thật chặc hôn môi. . . . . .
Chương 145: Thảm Trọng Thật Nhiều
Lục Chu Việt theo Hứa Lưu Liễm cùng nhau đứng lên,Hứa Lưu Liễm đã không biết dùng từ nào để diễn tả cảm xúc của mình,mừng rỡ thoáng cái nhào vào trong ngực Lục Chu Việt,nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Chu Việt,anh có nghe không…anh đcó nghe không?”
Mặc dù hắn không quan tâm đêm kia xảy ra chuyện gì,mặc dù hắn trước sau như một yêu thương cô,nhưng sâu trong lòng cô vẫn còn bóng ma,không nghĩ rằng hôm nay có thể nghe rõ chân tướng.Khi cô bị đánh xuống Địa Ngục rồi được người ta kéo lên,cảm giác sống đi chết lại làm cho cô thoáng cái mất đi tất cả ngôn ngữ,chỉ dựa vào trong ngực hắn không ngừng rơi lệ.
Lục Chu Việt ôm chặc cô,dùng cánh tay cường tráng nhốt lại thân thể run rẩy không thôi,nhẹ giọng đáp lại cô.
“Anh nghe thấy”
Ôn Phó Doanh nghe Anna Katherine nói xong lời này,sửng sờ tại chỗ thật lâu cũng không phục hồi tinh thần.Cô không biết người đêm đó Trần Thanh Sở đụng không phải là Hứa Lưu Liễm,cô căn bản không nghĩ tới đêm đó xảy ra nhiều chuyện thế.Cho nên sau khi phục hồi tinh thần cô căn bản không thể tin,nhìn chằm chằm Anna Katherine không cam lòng hỏi.
“Cô có chứng cớ gì nói Trần Thanh Sở đụng là cô?”
Anna Katherine nhìn thoáng qua Trần Thanh Sở, sau đó từ trong túi lấy ra một trang giấy đưa Ôn Phó Doanh,
“Đây chính là chứng cứ!”
Ôn Phó Doanh lấy tới nhìn không khỏi hít mạnh một hơi.
“Giấy xét nghiệm mang thai!”
Sau khi thấy rõ nội dung,bàn tay nắm chặt tời giấy xét nghiệm run rẩy không thôi.
Mà nghe cô nói như vậy,Trần Thanh Sở mặt vẫn không chút thay đổi nhất thời kinh ngạc nhìn về phía Anna Katherine,Hứa Lưu Liễm cùng Lục Chu Việt dần bình phục tinh thần cũng có chút giật mình nhìn về phía cô,cô chỉ cầm tờ giấy bình tĩnh đi tới trước mặt Trần Thanh Sở.
“Anh Thanh Sở,chúng ta về nhà đi!”
Không nghĩ Trần Thanh Sở bỗng dưng đẩy cô ra,tàn bạo gầm nhẹ một tiếng.
“Tránh ra!”
Người cô lảo đảo một chút,may có cái bàn bên cạnh đỡ lại,Trần Thanh Sở trên mặt bắt đầu mất cảm xúc nổi điên.
“Lúc nào có con? Tại sao cô không nói với tôi? Anna Katherine,cô cho rằng cô là ai,cô tại sao tự mình chủ trương giữ lại này đứa con này?”
Trần thị phá sản,Lục Chu Việt là cổ đông SEVEN,với chuyện vừa rồi được nói rõ,hơn nữa tin tức có con,liên tiếp đả kích cùng kích thích khiến Trần Thanh Sở mất đi lý trí,bộ dạng hắn tiều tụy,hôm nay không thể nhịn được nữa rống lớn một tiếng ôm đầu tựa vào trên vách tường.
“Thanh Sở,anh làm sao vậy?”
Anna Katherine đau lòng cùng lo lắng chạy đến hỏi hắn.
Mà bên kia Ôn Phó Doanh đã bị ánh mắt u ám sắp giết người của Lục Chu Việt dọa sợ đến chạy về phía cửa,cũng không để ý dưới chân mình đang mang giầy cao gót,nhưng mới vừa mở cửa đã bị người áo đen đẩy trở vào,cô trọng tâm không vững ngã mạnh trên mặt đất.
Lục Chu Việt buông ra Hứa Lưu Liễm cất bước đi tới phía cô,cô có chút chật vật ngồi dưới đất hoảng sợ lui về phía sai,giọng run rẩy lẩm bẩm.
“Anh,anh muốn làm gì?”
Lục Chu Việt cười nhưng không nói,vừa đi đến vừa trong ngực lấy ra một con dao,tia sáng sắc bén tản ra làm cho lòng người sợ hãi,Ôn Phó Doanh sắc mặt vốn tái mét khó coi,giờ không ngừng rụt tay lại,cho đến rúc vào bên tường không đường thối lui.
Lục Chu Việt đã ngồi xổm xuống trước mặt cô,cười dùng chuôi dao nhọn nâng cằm cô lên hàm răng cô vì sợ hãi mà va chạm vào nhau.
“Ôn tiểu thư,cô nói xem tôi muốn làm gì? Tôi chỉ muốn tính rõ chuyện giữa chúng ta!”
Tia sáng phát ra từ chuôi dao nhọn khiến trán Ôn Phó Doanh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng,cô rất sợ hắn rạch một nhát trên mặt cô,Lục Chu Việt giống như hiểu cô đang suy nghĩ gì,tay nắm cán dao càng thêm dùng lực,cô hoảng sợ hét lên một tiếng.
Lục Chu Việt bình tĩnh mở miệng.
“Những chuyện nhỏ khác ta tạm thời không tính,chúng ta nói chuyện ở thành phố N,cô mua chuộc người công trường hãm hại Lưu Liễm,may nhờ lần đó Phương Đông Thần cứu cô ấy.Nếu không bị cái thùng từ trên trời rơi xuống chỉ sợ cô ấy đã sớm mất mạng!”
Cách đó không xa Hứa Lưu Liễm nghe hắn nói không khỏi hoảng sợ che miệng hít mạnh một hơi.Lần ngoài ý muốn ở công trường thành phố N,thì ra do Ôn Phó Doanh một tay bày ra ? Cô ta tại sao có thể ác độc như vậy? Khi đó tình cảm giữa hắn và cô cơ hồ không c