Disneyland 1972 Love the old s
Lão sư! Buông tha tôi đi

Lão sư! Buông tha tôi đi

Tác giả: Uyển Chuyển Lam

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329633

Bình chọn: 9.00/10/963 lượt.

ng cô.

Hứa Lưu Liễm đi vào ngồi xuống trước mặt Phương Đông Thần,không đợi cô nói gì Phương Đông Thần đã mở miệng cắt đứt lời cô,

“Lưu Liễm,em không cần nói cám ơn anh!”

Hắn nói như vậy Hứa Lưu Liễm bỗng nhiên cũng không biết mình nên nói gì,bởi vì cô định mở miệng nói cám ơn,Phương Đông Thần nhìn cô,chậm rãi và rõ ràng nói từng câu từng chữ,

“Bởi vì anh thích em,còn thích đến sáu năm!”

Rốt cục có dũng khí nói ra tình cảm cúa hắn với cô,cũng đến nói lời tạm biệt với cô. Đúng vậy,từ nay về sau hắn không bao giờ … hy vọng xa vời có thể ở chung với cô,hắn chỉ chúc phúc cô gặp được hạnh phúc.

Chương 150: Phiền Muộn Của Cô

Hứa Lưu Liễm bị những lời của hắn làm kinh ngạc giơ tay lên bụm miệng,sau đó khuôn mặt ngạc nhiên nhìn chằm chằm hắn,hắn nói gì? Hắn thích cô? Còn thích đến sáu năm?

Cô luôn luôn hoài nghi,hắn tại sao vào tình trạng nguy cấp vẫn có thể xả thân cứu cô,bởi vì theo cô cảm thấy cô và hắn chỉ mới quen nhau mấy ngày,hắn không nên làm như vậy .

Nhưng mà tại sao? Cô rốt cuộc không biết mình có chổ nào đáng giá để hắn yêu mến theo đuổi,còn làm cho hắn có tình cảm sâu như vậy.

Nhưng mà Lưu Liễm,đây chính là tình yêu. Nếu như cô có thể giải thích tại sao thích một người, như vậy đó không phải là tình yêu,tình yêu chân chánh không có nguyên nhân,cô yêu một người,hoặc người khác yêu cô đều không biết tại sao.

Phương Đông Thần nhìn dáng vẻ cô bị dọa không nhẹ,có chút tự giễu quay đầu nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ,giống như nói cho mình nghe,hoặc nói cho cô nghe,

“Từ lớp mười bắt đầu thích cô,nhưng bởi vì em quen với Trần Thanh Sở nên anh lựa chọn giấu đi tình cảm của mình,sau khi kết thúc thi tốt nghiệp trung học anh trăm phương ngàn kế hỏi thăm biết được em đến thành phố N,anh tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy em,bởi vì anh nghĩ em vào học viện kiến trúc . . . . . .”

Phương Đông Thần nói tới đây rốt cục quay đầu lại nhìn cô,trong mắt rõ ràng rất đau đớn,Hứa Lưu Liễm thì kinh ngạc đến một câu cũng nói không ra,Phương Đông Thần nói tiếp,

“Không nghĩ tới lại có thể gặp em ở Thân Viễn,anh cho rằng đây là trời cao chiếu cố đối với tình yêu say đắm nhiều năm của anh, nhưng em lại ở chung với người đó”

Rốt cục đem tình cảm dấu sâu trong nhiều năm qua tất cả nói cho cô nghe,Phương Đông Thần cũng giống như vứt đi một tảng đá lớn,hắn hít một hơi thật sâu, sau đó thay thành nụ cười,

“Lưu Liễm,anh nói những lời này cho em nghe,không phải muốn trong lòng em có áp lực gì,mà chỉ muốn để cho tâm đắc của anh được giải thoát mà thôi”

Hứa Lưu Liễm rốt cục có thể hoàn hồn,cô nhẹ nhàng rũ mắt xuống bình phục tâm trạng lo sợ của mình,sau đó đưa mắt nhìn hắn trịnh trọng mở miệng,

“Đông Thần,mặc dù anh nói không cần em cám ơn anh,nhưng em vẫn muốn! Cám ơn anh đã yêu em những năm qua, cám ơn anh hôm nay xả thân cứu em,tình cảm của anh em mấy kiếp cũng thể báo đáp anh. . . . . .”

Theo lời của cô bật ra,trong phòng bệnh lớn nhất thời lâm một mảnh yên tĩnh,hai người bỗng nhiên thoáng cái không nói gì,đang lúc trong không khí có chút lúng túng ,bên ngoài vang lên một thanh âm thanh thúy,

“Tôi đã trở về!”

Chỉ thấy tiểu Điềm xách bao lớn bao nhỏ vui vẻ chạy vào,trên hai má Điềm Điềm có lúm đồng tiền thật giống với tên cô,Hứa Lưu Liễm vừa thấy cô tới liền vội vàng đứng dậy nhìn Phương Đông Thần nói,

“Đông Thần,anh hãy dưỡng thương thật tốt,em hôm nào sẽ trở lại thăm anh!”

Phương Đông Thần không nói gì,hắn cũng biết nói nữa hai người sẽ càng lúng túng,cho nên sau khi Hứa Lưu Liễm rời đi,tiểu Điềm ngồi xuống bên giường hắn lấy ra quả cam mình mới mua vẫy vẫy cười nói với hắn,

“Như thế nào? Rất thích phải không? Em biết anh thích cam nhất!”

Phương Đông Thần nhìn cô thần thái phi dương nụ cười rạng rỡ cùng hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện,trong lòng dâng lên một loại cảm động,hắn không phải nhìn không ra tâm ý của Tiểu Điềm đối với hắn,chẳng qua hắn không thể đáp lại cô,tại vì trong lòng hắn yêu sâu đậm cô gái kia .

Cho nên hắn nhàn nhạt bảo cô ngừng lại,

“Tiểu Điềm!”

“Mới vừa rồi tôi nói chuyện với Hứa thư ký cô ở bên ngoài nghe thấy phải không?”

Thật ra thì cô đã sớm trở lại,nhưng bởi vì không muốn cắt đứt lời hắn cho nên chờ ở ngoài cửa, tiểu Điềm nghe hắn nói như vậy nhất thời thu hồi nụ cười cúi mắt xuống không nói lời nào,cô dường như biết biết kế tiếp hắn sẽ nói chuyện gì.

“Tôi khổ sở yêu cô ấy nhiều năm,cho nên. . . . . . tôi có thể. . . . . . sẽ không thể yêu cô,cô còn trẻ,không nên đem thời gian lãng phí ở trên người tôi. . . . . .”

Phương Đông Thần cố gắng tìm từ ngữ thích hợp nói rõ lòng mình.

Từ trước đến giờ tiểu Điềm hi hi ha ha trầm mặc hồi lâu sau bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn,trong mắt tất cả đều là cố chấp,cô từng câu từng chữ hỏi ngược lại hắn,

“Phương Đông Thần,lúc trước anh quyết định yêu cô ấy,vậy anh có suy nghĩ qua cô ấy có thể yêu anh không? Anh có nguyên nhân vì cô ấy có thể sẽ không yêu em,thì em sẽ lựa chọn buông tha sao?”

Hắn thoáng cái bị cô hỏi á khẩu không trả lời được, tiểu Điềm kiên định thuyết,

“Anh không có! Anh đau khổ yêu cô ấy nhiều năm như vậy,cho