XtGem Forum catalog
Lão sư! Buông tha tôi đi

Lão sư! Buông tha tôi đi

Tác giả: Uyển Chuyển Lam

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329604

Bình chọn: 8.00/10/960 lượt.

thấy trước mặt một trận gió sắc bén thổi qua,nhưng ngay sau ngực truyền đến một trận đau nhức,hắn che ngực bay ra thật xa, Thì ra Lục Chu Việt nghe nói những ý đồ xấu với Hứa Lưu Liễm,giận giữ trực tiếp đá bay ra ngoài.

“Ôn —— Phó —— Doanh ——!”

Hắn nghiến răng nghiến lợi từng câu từng chữ đọc tên Ôn Phó Doanh,trong mắt nổi giận đạt đến cực hạn hắn có thể chịu được,lần trước cô hại Lưu Liễm bị phỏng , hắn nói muốn thu tóm điện tử Ôn thị,cô cho rằng hắn đang dù dọa cô sao.

Lần lại dám sai người làm thế với Lưu Liễm!Nếu như hôm nay không phải cái thùng đó nện vào người,nếu như cô thật bị Vàng đầu to bắt được sau đó bị lăng nhục, nếu như. . . . . .

Hắn thật không có dũng khí nghĩ tiếp,cũng không dám nghĩ tiếp,hắn hiện tại rất muốn giết người. Đường Dục Hàn là ai,đó là anh em kết bái của hắn,đương nhiên hiểu ý của hắn,nhìn về đám thủ hạ nhấc càm thoải mái nói,

“Dẫn tên đó đi,nên làm sao xử lý hắn các ngươi đã biết rõ!”

“Dạ!”

Đám người sau khi lĩnh mệnh liền kéo Vàng đầu to gào khóc thảm thiết đi xuống.

Có lẽ là thanh âm thê lương của Vàng đầu to làm Lục Chu Việt phục hồi lý trí,hắn hoàn hồn đè lại vai Đường Dục Hàn,

“Dục hàn đừng giết hắn,hãy đưa hắn đến cục cảnh sát ! Đừng giết người nữa,cậu không phải đã đồng ý cô ấy sao?”

Đường Dục Hàn vẻ mặt trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt,trong đầu bỗng hiện ra một gương mặt mềm mại vui vẻ,cô nhìn thấy hắn không chút lưu tình giết người ở trước mặt,đau lòng khóc nói với hắn,

“Dục hàn ca ca,anh đừng làm những chuyện nguy hiểm này nữa có được không,ba ba em mặc dù giao hắc đạo lại cho anh,nhưng anh cũng không nhất định phải thừa kế!”

Chương 149: Chấp Tử Thủ

Nghĩ tới đây hắn đẩy ra bàn tay Lục Chu Việt đặt trên vai hắn,khóe môi nhướng cao hờ hững cười lạnh,

“Đồng ý với cô ấy? Chẳng lẽ anh cho rằng cô ấy trong lòng tôi có phân lượng nặng như vậy? Nặng đến có thể chi phối tư tưởng của tôi?”

Hắn nói xong liền lạnh lùng xoay người đi ra ngoài,Lục Chu Việt nhìn bóng lưng tịch mịch cố gắng dựng thẳng lắc đầu thở dài một cái. Kể từ khi cô bé khả ái rời khỏi hắn,hắn liền biến thành bộ dạng lãnh huyết vô tình thế này.

Đường Dục Hàn vẻ mặt lạnh lùng đi ra ngoài,bất giác nghĩ đến đám thủ hạ chuẩn bị áp giải Vàng đầu to ra bên ngoài xử lý sạch sẽ,mười ngón tay đút trong túi quần mạnh mẽ cuộn tròn,nhưng ngoài mặt vẫn nhàn nhạt căn dặn,

“Đưa hắn đến cục cảnh sát ! Nhớ kỹ phải bảo cảnh sát đại ca chiếu cố hắn tốt một chút”

Những thủ hạ thấy hắn đột nhiên thay đổi chủ ý có chút nghi ngờ nhưng vẫn làm tròn bổn phận thi hành nhiệm vụ hắn giao,đợi sau khi bọn họ đi,hắn trực tiếp lấy tay ra nện một đấm lên tường bên cạnh,có chút oán hận tự nói với mình: Đường Dục Hàn,mi đây đang bị thần kinh gì,tại sao một cô gái biến mất trong cuộc sống nhiều năm ảnh hưởng,tại sao mi còn canh cánh trong lòng?

Bình phục tâm tình vừa ngẩng đầu đã thấy Lục Chu Việt đứng ở cửa ánh mắt phức tạp nhìn hắn,hắn chật vật rồi lại lập tức khôi phục dáng vẻ thường ngày,đi đến hỏi Lục Chu Việt,

“Chuyện Ôn Phó Doanh anh định làm thế nào”

Lục Chu Việt kéo lên khóe miệng cười lạnh một tiếng,

“Còn có thể làm gì? Thu mua điện tử Ôn Thành,để cho Ôn gia từ đó biến mất trong giới thương nhân!”

Đường Dục Hàn đỡ trán,

” Ôi. . . . . . Lục lão đại,như vậy có phải quá mức không? Tuy nói “SEVEN” chúng ta muốn nuốt trọn điện tử Ôn Thành chỉ là chuyện nhỏ,nhưng tin điện Ôn thành dù sao cũng là xí nghiệp có danh dự uy tín tại Ôn Thành,hơn nữa rất có danh tiếng quan trọng nhất cả nước,phía sau Ôn gia cũng có thế lực chính trị chống đỡ. . . . . .”

Mặc dù Ôn Phó Doanh lần này thật sự quá đáng,nhưng tất cả cũng nên biến nguy thành an,dù sao liên quan đến giới chính trị cũng có chút phiền toái.

Thật nhiều người vẫn cho rằng một trong tứ đại gia tộc Mĩ Quốc “SEVEN” thành viên tổng cộng có bảy,thật ra thì chỉ có bốn người bọn họ ,sở dĩ gọi”SEVEN” , là bởi vì hắn thành lập công ty vào lúc ngày 7 tháng 7 ngày mà thôi.

Khi đó bốn người bọn họ quen biết nhau tại Mĩ Quốc,Lục Chu Việt chủ công kiến trúc cùng kinh tế, Trác Thính Phong chủ công quản lý, Đường Dục Hàn chủ công y học,Diêm Hạo Nam rất kỳ quái cái gì cũng học,điên cuồng và khát khao học đủ các thứ.

Bọn họ hỏi hắn nguyên nhân,hắn chỉ nói cái gì có thể làm cho mình trở nên lớn mạnh thì học. Diêm Hạo Nam cùng Đường Dục Hàn cũng có chuyện riêng,còn Lục Chu Việt bởi vì cùng quan hệ phức tạp với Lục Phương Đình mà tâm trạng có chút nặng nề.

Bốn người bọn họ chỉ có Trác Thính Phong hạnh phúc nhất,cha ra tiền cho du học, còn quen một bạn gái dịu dàng,ngày ngày ở chung một chỗ hạnh phúc muốn chết.

Lục Chu Việt nghe lời của Đường Dục Hàn xong trầm mặc lại,hắn biết Đường Dục Hàn nói có đạo lý,nhưng hắn vừa nghĩ tới người đàn bà kia có ý làm tổn thương Lưu Liễm của hắn,hắn đã hận đến mất đi lý trí.

Đường Dục Hàn vỗ vỗ vai hắn,thoải mái nói,

“Cô gái họ Ôn kia không phải ở Ôn Thành sao? Để cho Tiểu Trác Tử giáo huấn cô ấy một chút là được! Tỷ như cái gì ,tai nạn xe cộ,bắt cóc . . . . . .”

Lục Chu Việt vốn không phải là người nhân từ gì,nghe lời Đường Dục Hànlập tức