
trong đó lại nổi nóng rút súng, ngược lại nhắm ngay cô gái nhỏ mới nhìn qua hơi yếu kia. Người nọ cũng không biết thân phận của cô bé này, càng không biết Cố Doãn sẽ chợt vọt tới đây. . . . . .
Đạn không nghiêng lệch sượt qua đầu Cố Doãn, người của đối phương choáng váng, cấp trên chỉ giao phó cho chút dạy dỗ là tốt rồi cũng không muốn đả thương người. Nhìn thấy xong việc, một nhóm người chợt tan tác như chim muông.
Cố Lạc không để ý là ai nổ súng, một phen vịn Cố Doãn không ngừng trượt thân thể đồng loạt té ở trên boong thuyền. Máu của hắn chảy xuôi ở trên boong thuyền màu trắng, chảy xuôi ở trên tay trên người của cô, nhìn thấy mà ghê.
“Trở về! Mau lái trở về! Liên lạc với bác sĩ!” Cố Lạc ôm Cố Doãn hướng về phía hộ vệ hô to, lúc ấy trong đầu cô trống rỗng, kiến thức cứu hộ học qua vào thời khắc này tất cả đều quên hết, vẫn là hộ vệ lấy ra thiết bị cấp cứu tạm thời cho Cố Doãn đeo lên.
Cố Doãn lúc ấy còn có ý thức, gian nan giơ tay lên lau mặt Cố Lạc, tựa hồ đang xác nhận cô vẹn toàn hay không. Cố Lạc lúc này nghẹn ngào, không ngừng gọi hắn: “Cố Doãn! Anh! Đừng chết! Không thể chết được!”
Cố Doãn nghe được, không biết làm sao lại cười , sau đó hai mắt nhắm nghiền, trước khi hoàn toàn lâm vào bóng tối, nghe được Cố Doãn khàn cả giọng mang theo tiếng khóc nức nở kêu không để cho hắn chết —— thời điểm cô hận hắn nhất, hắn có thể thay cô chết; thời điểm khi hắn muốn giết chết cô nhất, cô không để cho hắn chết.
Có câu nói: gieo họa sống ngàn năm.
Cố Doãn lúc bị đưa đến phòng giải phẩu đã qua thời gian cấp cứu tốt nhất, bác sĩ lấy ra mảnh đạn, nhưng còn có một miếng nhỏ không lấy ra, bởi vì mảnh đạn đang ở vị trí quá nguy hiểm, không người nào dám tùy tiện động thủ.
Cố Doãn thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, sau khi tỉnh lại nhìn mép giường đầu tiên chính là khuôn mặt Cố Lạc.
Cố Lạc hai mắt đỏ bừng, thấy hắn mở mắt ra liều mạng nhào tới trong ngực hắn hung hăng ôm hắn.”Anh. . . . . .”
Cố Doãn ngay lúc đó cổ họng cũng là vị chát, đó là người anh quen thuộc nhất đụng chạm, nhiệt độ người quen thuộc nhất, còn có cô chân chân thật thật không che giấu chút nào lo lắng.
Cố Bạch Bùi rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, thở dài nói: “Con không tỉnh lại, em gái con sẽ chịu đựng đến chết rồi.”
Cố Lạc từ khi hắn gặp chuyện không may đến bây giờ một phút cũng không ngủ, trừ đi nhà cầu, cơ hồ không hề rời giường bệnh hắn. Điều này làm cho Cố Doãn hoàn toàn biết Cố Lạc đem tình cảm coi trọng bao nhiêu, cô cần một gia đình, cần Cố Bạch Bùi cùng hắn, dù là hắn từng đối với cô đã làm chuyện quá phận như vậy.
Mặc kệ cô là không phải yêu hay sẽ không yêu Thi Dạ Diễm của cô, đây cũng là nhược điểm sẽ không thay đổi của Cố Lạc.
Mặc dù hiện tại có Thi Dạ Triêu, Cố Doãn vẫn lợi dụng điểm này để kiềm chế cô để đạt được mục đích của mình, hắn biết chính mình rất đáng xấu hổ, nhưng hết cách rồi, hắn chính là một người như vậy.
72 khi trở về có tin tức liên quan đến người áo đen kia, đi lên báo cáo với Thi Dạ Triêu.
“Ngày đó người bị Cố tiểu thư đá gãy xương bắp chân kia gọi là K. K, hắn chỉ là đảm đương một nhân vật nhỏ, hắn chỉ thừa nhận là ân oán cá nhân, cảnh sát không có được vật gì có giá trị, nhưng mà chúng ta tra được K. Cấp trên của K người trong nghề gọi hắn Hổ Sa, làm nghề này nhiều năm rồi, có thể điều tra được đều là do hắn sử dụng tên giả, trước mắt hắn gọi Ronald, trong tài liệu nói hắn là người Mexican. K sa lưới, Hổ Sa cũng không thèm để ý, bởi vì cảnh sát không có chứng cớ không tra được chỗ của hắn, sau đó hắn đi Las Vegas, nghỉ ngơi vài ngày lại trở về thành phố Mehico.”
Cố Doãn khinh thường hừ cười, “Sau đó thì sao?”
72 nhìn về phía Thi Dạ Triêu, được đồng ý mới trả lời Cố Doãn: “Hắn trở lại thành phố Mehico ngày thứ ba người liền mất tích, cuối cùng bị phát hiện chết ở chỗ một người tình, nguyên nhân cái chết rất thú vị, tắm sau khi say rượu, không cẩn thận chết đuối ở trong bồn tắm.”
Mọi người trong phòng sửng sốt một chút, Cố Doãn vặn lông mày, “Chết? Cứ thế mà chết đi?”
“Thật xin lỗi, Hổ Sa làm việc cẩn thận, chuyện lần này rốt cuộc là ai mướn hắn làm, bởi vì hắn chết đi đầu mối tới đây cắt đứt, tôi không có tra được.” 72 gật đầu.
Đến lúc Thi Dạ Triêu uống thuốc, 72 đi lấy thuốc cùng nước đưa tới cho hắn, lại giúp Cố Doãn thêm chút rượu đỏ vào trong ly. Một tiểu mỹ nhân yểu điệu như vậy ở trước mắt Cố Doãn lúc ẩn lúc hiện, rất có thể phân tán lực chú ý của người khác.
“Không thể nào một chút đầu mối cũng không còn lại.” Cố Doãn híp mắt quan sát 72 mông nhỏ rất vểnh, lời mang hai nghĩa hỏi: “Thi Dạ Triêu, 72 xem như là người gần anh nhất, chẳng lẽ chỉ có chút khả năng này?”
Thi Dạ Triêu biết hắn có ý định gì, khép lại mấy tờ tư liệu có liên quan Hổ Sa không chút để ý nói.”Cô ấy có bao nhiêu ‘khả năng’ tôi sớm biết, cậu không phải cần lo lắng.”
Cố Doãn trong mắt xẹt qua tiếc nuối, “Anh thật đúng là vật gì cũng có chỗ dùng.”
72 thông minh, cũng biết trong lòng Cố Doãn tính toán về điểm này, áy náy dâng tặng một cái mỉm cười mê người.
“Có phải hay không mỗi nữ trợ lý ở bên cạnh anh lưu lại cũng bị an