
h nhúng qua?” Cố Doãn hồi tưởng , “Tôi nhớ không lầm, trước kia bên cạnh anh có người phụ nữ cùng tiểu nha đầu Chử gia dáng dấp giống nhau đến mấy phần gọi là A, thật là đáng thương, tận tâm tận lực vì anh bán mạng lại trên giường dưới giường hầu hạ anh như vậy, chỉ là phạm phải một lỗi liền bị anh giống như vứt rác một dạng từ bỏ.” Hắn hướng 72 cho cái ánh mắt qua: “Cẩn thận ông chủ một ngày kia cũng sẽ đối với cô như vậy.”
“Làm sao anh nhàm chán như vậy?” Ở một bên vẫn lật tạp chí không có phát biểu ý kiến Cố Lạc rốt cuộc không nhịn được rồi, tức không thuận theo chặn hắn một câu, ở lúc mấy người cũng không biết là lý giải ra sao, lại đều không hẹn mà cùng cười.
Cố Doãn để ly xuống đứng dậy muốn đi, vỗ vỗ đầu Cố Lạc.”Vậy anh cũng không ở nơi này ngăn trở mắt của các người nữa, mấy ngày nữa anh đi, Lạc, không theo anh hai ngày?”
Cố Lạc bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười đáp lễ hắn: “Xin lỗi, em phải phụ trách an toàn người khác, không có thời gian.”
72 tiễn Cố Doãn, Thi Dạ Triêu nhìn Cố Lạc, trên môi còn treo móc ý cười nhợt nhạt.”Ghen sao?”
“Ăn dấm của người nào?” Cố Lạc buồn cười hỏi: “Chưa bao giờ biết ghen là cái tư vị gì.”
“Hả?” Thi Dạ Triêu nhíu mày, “Chúng ta ở phòng tắm thiếu chút nữa làm cái kia, em nhưng bởi vì Ve¬ra cho anh một cái tát, nhanh như vậy liền quên mất?”
Anh cổ áo ngủ mở rộng lộ ra cơ ngực cường tráng, tà tà nằm nghiêng trên giường, ánh mắt bởi vì kí ức tiêu hồn nào đó trở nên thâm trầm, cả người cũng tản ra hấp dẫn trí mạng. Thi Dạ Triêu vẫy tay để cho cô tới đây. Cố Lạc mới không có ngu như vậy, hiện tại đi qua chính xác là không có chuyện tốt.
“Chẳng lẽ còn muốn trách tôi? Là anh quá phận, nhưng mà chỉ là đánh anh một cái, chẳng lẽ còn muốn ghi thù?” Cô tứ lưỡng bạt thiên cân dời đi trọng điểm cái đề tài này, “Đàn ông ép buộc phụ nữ là ghê tởm nhất, anh ở chỗ Chử Dư Tịch lấy được dạy dỗ còn chưa đủ khắc sâu phải hay không?”
Thi Dạ Triêu trầm mặc một lúc mới chậm rãi mở miệng: “Có vài phụ nữ, chỉ có bị đàn ông ép buộc mới mau có cảm giác, ví như em.” Anh chợt đứng dậy xuống giường, đi về phía cô, đem cô vây khốn ở ghế sa lon , không để ý cô phản đối bàn tay leo lên chân của cô.”Em quên anh cũng không quên, em ngày đó ướt rất nhanh, làm cho anh ngay cả đùa giỡn trước cũng không muốn làm.”
Cố Lạc gắt gao nắm tay của anh không để cho anh lần nữa tiến thêm thước, “Cút ngay! Tôi cũng không phải là cuồng bị ngược! Anh mới vậy!”
Thi Dạ Triêu cười khẽ, “Chúng ta đều vậy, rất xứng đôi không phải sao?”
“Ai nguyện ý với anh xứng đôi anh tìm ai đi.”
Cố Lạc muốn từ khe hở bên cạnh né tránh anh, cố tình Thi Dạ Triêu không cho phép, vớt ở hông của cô áp trở về ghế sa lon dựa lưng, thân thể lấn lên trên.”Thời gian dài như vậy em còn chưa có suy nghĩ sao? Dù sao không có ai yêu em, anh cũng vậy không có người yêu, ở chung một chỗ không có gì không tốt.”
“Cùng thứ người như anh ở chung một chỗ có thể có tốt? Anh vô tâm, nói không chừng ngày nào đó tôi làm sai chuyện gì xúc phạm vào ranh giới cuối cùng của anh, tựa như tiểu A đó một dạng không có kết quả tốt đẹp.”
Cố Lạc không chỗ có thể trốn, Thi Dạ Triêu ngón tay vuốt ve đường cong cằm tuyệt đẹp của cô, từng chút một đem nó khảm ở trong tay.”Em phải tin tưởng luôn có người là đặc biệt, từ lần đó em cũng đã đang không ngừng xúc phạm ranh giới cuối cùng của anh, anh đối với em như thế nào?”
Cố Lạc trong lòng chấn động một cái, hình như. . . . . . Quả thật không có. Nhớ lại hình thức hai người chung đụng cho tới nay, cô tựa như một mực nhổ lông ngoài miệng sư tử, nội tâm mơ hồ e ngại anh, lại không nhịn được đối kháng anh phản kháng anh, luôn cho là sẽ chọc cho anh nổi giận dùng phương thức kịch liệt “hồi báo” mình, nhưng một lần lại một lần được dung túng.
Thi Dạ Triêu ở môi cô điểm một cái khẽ hôn, giọng nói trầm thấp dễ nghe như dây cung.”Cùng thứ người như anh ở chung một chỗ, anh không thể bảo đảm em rốt cuộc sẽ ‘tốt bao nhiêu’, thậm chí em sẽ cùng anh cũng như thế thỉnh thoảng gặp phải tình huống đột ngột giống như ngày đó, sẽ bị thương, cuộc sống rung chuyển, nhưng anh có thể bảo đảm, là em ở nơi này —— bình yên vô sự.”
Bàn tay của anh cách vải vóc thật mỏng bao trùm đến ngực của cô, chọc cho trái tim Cố Lạc hơi chậm lại.
“Em và Er¬ic là không thể nào, cự tuyệt việc hôn sự này đối với em mà nói so với lên trời còn khó hơn, không có lợi. Cố Lạc, ngươi cũng không có quá nhiều lựa chọn nào khác, không thể vẫn dựa vào một phần thầm mến không có kết quả để sống, sao không đi thử tiếp nhận người đàn ông khác. . . . . . Tỷ như anh.” Nói đến chỗ này, Thi Dạ Triêu lại tà khí cười xuống.”Đừng quên chúng ta ở trên giường cảm giác cũng không tệ lắm, ít nhất không người nào có thể so với anh càng có thể thỏa mãn sự ảo tưởng của em đối với Er¬ic.”
Vốn là những lời trước đó, nghe xong Cố Lạc trong lòng chua xót muốn chết, cố tình một câu cuối cùng kia làm cho cô mặt đỏ lên, “Sao anh không chết luôn đi?”
“Anh chết hậu quả rất nghiêm trọng.” Anh cố ý thần bí như vậy cúi đầu kề đến cạnh tai cô: “Nếu như mà anh chết rồi, nói không