
Trương Nhã Tuyên rồi nở nụ cười vui vẻ, “Nhã Tuyên, cậu đừng lo! Mình chỉ cầu nấu cơm cho Âu Dương Dị thôi mà. Ở nhà, mình cũng thường nấu cơm cho bố, vieẹc này với mình chẳng khó khăn gì. Hơn nữa, việc mình muốn Chung Ngọc Thanh xin lỗi không đơn thuần chỉ là vì cá cược. Cô ta thường ngày rất ngạo mạn, trong lòng mình thấy không thích nên nhân cơ hội này “nhổ bớt mấy cái gai”, áp chế tính khí đanh đá của cô ta mà thôi. Nhưng những lý do trên chỉ là thứ yếu, nguyên nhân quan trọng nhất mà mình nhất định phải làm ô sin cho Âu Dương Dị đó là mình muốn nhân cơ hội này để xem xét tỉ mỉ nhà của cậu ta, xem xem trong nhà có còn những cái huy hiệu bằng đồng khác nữa hay không. Nếu như thực sự phát hiện ra một số lượng lớn huy hiệu bằng đồng thì cậu ta chắc chắn là có vấn đề!”.
“Nhưng…”, Trương Nhã Tuyên do dự chau mày, vẫn không yên tâm, “Chỉ có hai cậu ở với nhau có vẻ không ổn lắm? Dù sao cậu cũng là con gái, sức lực không khỏe như con trai. Ngộ nhỡ Âu Dương Dị muốn làm gì cậu thì không phải là cậu sẽ phải chịu thiệt thòi sao?”.
“Không có đâu! Không có đâu!” Thu Hạ Hạ vỗ vỗ lên vai cô bạn thân, tiếp tục an ủi, “Nếu cậu ta thữ sự định làm điều gì kỳ quái với mình, mình sẽ dùng tới bàn chân bất khả chiến bại đã vào điểm chí mạng để cả đời cậu ta không thể sinh con, duy trì nòi giống!!”.
“Đá vào ai để người ta cả đời không thể sinh con cơ?”
Bỗng nhiên có một cái đầu từ bên ngoài cửa sổ thò vào.
“Thì là Âu Dương…” Thu Hạ Hạ vô thúc trả lời, ngay lập tức bị Trương Nhã Tuyên bịt chặt miệng
“A! Bạn Âu Dương Dị, bạn tới từ lúc nào thế?” Trương Nhã Tuyên nặn ra nụ cười gượng gạo, cố ý nói to để át đi tiếng của Thu Hạ Hạ.
Âu Dương Dị nhoài hết nửa người qua cửa sổ, háo hức nhìn hai người, “Vừa rồi, các cậu đang bàn tán về vấn đề gì thế hả?”.
“À! He he!” Nhìn thấy Âu Dương Dị xuất hiện, Thu Hạ Hạ mặt nghệt ra, sau đó gãi đầu cười ngốc nghếch, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Trương Nhã Tuyên cứng đầu trả lời: “Không có gì! Không có gì! Chúng mình chỉ nói chuyện tào lao chút thôi”.
Thu Hạ Hạ nghe xong liền hùa theo phụ họa: “Đúng! Đúng! Chỉ là chuyện tào lao của con gái với nhau thôi à!”.
“Ồ! Vậy các cậu tiếp tục nói chuyện đi. Hạ Hạ, mình tới trước vườn hoa chờ cậu.” Âu Dương Dị thu người về, đang định quay lưng.
Thu Hạ Hạ liền gọi cậu: “Không cần đâu! Bọn mình không nói chuyện nữa đâu. Cậu chờ một chút, mình sẽ thu dọn sách vở xong ngay!”.
Nói rồi, Thu Hạ Hạ nhanh chóng cầm sách cở trên bàn cho vào trong cặp sách. Chào tạm biệt Trương Nhã Tuyên rồi đỉ ra ngoài.
“Hạ Hạ!”
Thu Hạ Hạ thấy cổ tay mình đột nhiên bị ai đó giữ lại, cô thắc mắc quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt Mạc Trần Bạch tái mét.
Thu Hạ Hạ cau mày, chăm chú nhìn cậu, Trần Bạch, sắc mặt cậu trông rất khó coi, có phải bị ốm rồi không?”, cô đưa tay định sờ lên trán cậu.
Mạc Trần Bạch gạt tay cô xuống m nghiêm nét mặt chăm chú nhìn cô, giọng gằn xuống: “Có thật là cậu muốn làm ô sin cho cậu ta hay không?”.
Thu Hạ Hạ phát hiện ra sự không đồng ý của cậu, không trả lời câu hỏi, kéo tay cậu đi ra ngoài, “Mình đưa cậu đi khám bệnh”.
“Mình không đi!”
Mạc Trần Bạch gạt mạnh tay cô, ánh mắt kiên định nhìn Hạ Hạ, “Cậu nói ình biết, có phải cậu thật lòng thích cậu ta, thích tới mức vì muốn làm bạn gái cậu ta mà cậu phải chịu ấm ức làm ô sin cho cậu ta!”.
Thu Hạ Hạ chăm chú nhìn cậu một lúc, sau đó kéo tay áo cậu, có ý để cậu cúi thấp người xuống. Mạc Trần Bạch tuy không hiểu nhưng vẫn làm theo. Thu Hạ hạ ghé sát tai cậu thì thầm diều gì đó, sắc mặt tái xanh của cậu dần dần trở nên bình thường, đôi mắt tồi sầm cũng từ từ sáng lên. Cuối cùng, cậu đã hồi phục hoàn toàn phong độ quyến rũ của mình.
“Thôi được rồi! Vậy cậu với tên tiểu tử Âu Dương Dị đi về đi! Nếu phát hiện ra Âu Dương Dị có hành vi không đứng đắn nào, mình sẽ cầm bình hoa đánh vỡ sọ cậu ta, biết chưa?” Mạc Trần Bạch ném ánh mắt nghi hoặc về phía Âu Dương Dị, vỗ vai Thu Hạ hạ đẩy cô đi ra ngoài.
“Ừ! Mình biết rồi!” Thu Hạ Hạ cười rạng rỡ gật đầu.
Một ngày dài vô tận, mặt trời buổi chiều giống như đài sen bằng lửa nở rộ ở phía chân trời, tạo ra một vệt son màu đỏ hồng, dễ thương trải dài mêng mông trong biển mây, nhuộm cả bầu trời thành ráng hồn tươi sáng.
Chiếc xe đạp màu bạc dưới sự kiểm soát cảu người con trai đang đòe một cô gái lướt êm ru trên đường, những ráng mây trên bầu trời nhuộm đỏ áo đồng phục của hai người, dát một màu tươi sáng lên họ. Gió khẽ thổi, nâng nhẹ vạt váy của cô gái, mái tóc dài đen tuyền như tấm lụa đang bay trong gió.
Thu Hạ Hạ ngồi trên yên sau chiếc xe đạp, gió thổi quần áo của Âu Dương Dị bay lên, chất vải mề mại khẽ chạm chẹ vào mũi cô. Ha Hạ ngửi thấy mùi xà phòng thơm nhẹ dịu, phảng phất trong không khí. Một nụ cười dễ chịu nở trên môi cô, cô nhìn về ngôi nhà ở phía xa, ngâm nga một giai điệu tự sáng tác ra vừa thoáng qua trong đầu, những giai điệu vui vẻ rải đầy con đường.
“Hạ Hạ!” Giọng Âu Dương Dị theo gió bay nhẹ lên.
“Ừ.” Tiếng trả lời của Thu Hạ Hạ trong trẻo, tiếp tục ngâm nga giai điệu không lời.
Âu Dương Dị ngồi phía trước lặng lẽ một hồi rồi