
ước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người.
Lúc đó, ánh dương qua cửa sổ đang mở chiếu vào trong phòng, ánh nắng vàng trải đầy trên tóc cậu, tạo thành một vầng hào quang. Gió từ chiếc quạt trần trong phòng học nhẹ thổi khiến quần áo của cậu bay bay, dưới ánh sáng mờ ảo, vẻ tuấn tú của cậu giông như một chàng hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích. Cậu mỉm cười bước đến phía trước Thu Hạ Hạ thì dừng lại.
“Hạ Hạ.” Âu Dương Dị dịu dàng cất tiêng gọi. Thu Hạ Hạ có cảm giác “da gà” cứ thi nhau nổi lên.
“Gì… Gì thế?” Thu Hạ Hạ bất an nhìn ánh mắt của đám con gái trong lớp như bầy sói sắp sửa ăn tươi nuốt sống cô.
Âu Dương Dị dường như không để ý tới ánh mắt của những người xung quanh, bình tĩnh nói: “Mình có một số chuyện muốn nói với cậu. Lát nữa cậu có rảnh không?”.
Câu nói này của cậu không phải là đang muốn hẹn hò với cô ư? Cậu nói như thế không phải là có ý muốn hại chết cô hay sao? Thậm chí cô còn nhận được ánh mắt hình viên đạn của đám con gái trong lớp. Thu Hạ Hạ co ro run rẩy mất một lúc, cố gắng tránh tiếp xúc với ánh mắt lanh như băng ấy, rồi từ chối lời đề nghị của Âu Dương Dị không chút do dự:
“Không rảnh! Cậu có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi!”
Nếu như Thu Hạ Hạ biết Âu Dương Dị định nói gì thì cô nhất định sẽ không nói câu này nhanh như thế. Đáng tiếc là ở đời thì không có chữ “nếu như”.
“OK! Vậy mình nói luôn ở đây!”
Âu Dương Dị lịch sự gật đầu, cười ấm áp và nâng nhẹ bàn tay của cô lên, đặt lên tay cô một nụ hôn mà không hề báo trước, “Thu Hạ Hạ, cậu hãy làm bạn gái của mình nhé!”.
Cậu nói xong, không gian trong lớp học yên lặng như tờ trong ba giây, sau đó những tiếng bàn tán xôn xao trong lớp liên tiếp vang lên.
Trương Nhã Tuyên ngồi trước hai người suýt chút nữa thì sặc. Cách đó không xa, Mạc Trần Bạch giận tím mặt. An Tuyết Kỳ ngồi sau Thu Hạ Hạ nhìn chằm chằm Âu Dương Dị, có lúc dường như hơi chướng mắt.
Kỳ lạ nhất là Thu Hạ Hạ, các cô gái khác nghe thấy lời tỏ tình thì má đỏ như quả táo, còn cô nghe xong “bụp” một cái, mặt biến thành màu trắng.
Sau khi lấy lại tinh thần, việc đầu tiên Thu Hạ Hạ làm không phải là nhìn Âu Dương Dị mà là ngẩng đầu, lo lắng nhìn Trương Nhã Tuyên. Sau khi ánh mắt lo lắng của cô chạm phải đôi mắt trong veo, ấm áp của Trương Nhã Tuyên, những ngôn từ ở trong đầu muốn nói ra đều bị mắc kẹt trong cổ họng mà không cách nào thốt ra được. Môi dưới của Thu Hạ Hạ khẽ mấp máy, vừa buồn bã vừa lo âu nhìn Trương Nhã Tuyên. Ánh mắt lo lắng chuyển thành xin lỗi. Một giây sau, cô đã chạy ra khỏi phòng học với sắc mặt nhợt nhạt.
Động tác ra khỏi chỗ ngồi mạnh tới mức khi chạm phải cuốn sổ tay để ở mép bàn có ảnh dán ngoài bìa là tấm hình chụp chung của Thu Hạ Hạ và Trương Nhã Tuyên đã khiên nó rơi xuống đất, làm bụi bay lên.
Sau khi Thu Hạ Hạ từ trường chạy về nhà, cô tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống. Bất kể là bố hay mẹ gõ cửa, cô đều không mở. Cho đến sáng hôm sau, cô mới tỉnh bơ mở cửa phòng, đánh răng, rửa mặt, ăn sáng như bình thường, sau đó đi học như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng tất cả mọi người đều có thể thấy cô đang né tránh Âu Dương Dị. Cô trốn điện thoại, tin nhắn của cậu. Sau khi tan học, cô chạy nhanh như bay về nhà. Nếu trên đường gặp phải cậu, cô sẽ đi đường vòng để tránh. Cô tránh tuyệt đối những thứ có liên quan đến ba từ “Âu Dương Dị”. Nhưng cô không nói nên không ai biết tại sao cô lại phải làm như vậy. Cho nên người khác có muốn giúp cô thì cũng giúp không nổi.
Chương 19
Đối với thái độ hoàn toàn né tránh của Thu Hạ Hạ, Âu Dương Dị không tài nào hiểu nổi. Có nằm mơ cậu cũng không thể ngờ được việc thổ lộ tình cảm của cậu tự nhiên lại gây cảm giác phản cảm tới như vậy cho cô, thế là cậu bắt đầu suy nghĩ xem có phải bản thân đã làm gì không phải để cô tức giận. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, rồi đặt giả thiết này, giả thiết kia mà đến cuối cùng cậu vẫn không nghĩ ra đáp án. Cậu cũng không muốn bỏ mặc Thu Hạ Hạ. Cậu bắt đầu đến những nơi cô có thể xuất hiện để đợi cô, cô tránh, cậu liền đuổi theo. Tình trạng như vậy tiếp diễn liên tục mười mấy ngày liền, kế hoạch “theo đuôi” của Âu Dương Dị mới có chút tiến triển.
Hôm đó là thứ Sáu, tiết cuối cùng của buổi chiều là môn hóa học. Thầy giáo môn hóa học thích nói rông dài có thói quen dạy quá giờ. Chờ đến khi thầy tuyên bố hết giờ, Âu Dương Dị sớm đã đứng chờ ở cửa lớp học. Thu Hạ Hạ ở trong lớp, chậm rãi thu dọn sách vở, trong đầu đang nghĩ cách làm thế nào mới có thể trốn được sự theo dõi của cậu rồi thoát ra ngoài. Suy nghĩ như vậy nên thời gian cứ trôi qua, chờ đến khi học sinh trong lớp đều đã về gần hết, cô vẫn chưa nghĩ ra cách gì.
Lúc Âu Dương Dị bước vào lớp, trong lớp chỉ còn lại Thu Hạ Hạ, An Tuyết Kỳ và Mạc Trần Bạch.
Hơn mười ngày không gặp, Âu Dương Dị có sự thay đổi rất rõ rệt. Cậu gầy đi, đen hơn và có chút xanh xao. Điều duy nhất không có gì thay đổi đó chính là ánh mắt cậu nhìn cô vẫn dịu dàng như thế. Cậu làm như chỉ có hai người là cô và cậu, đi thẳng tới trước mặt Thu Hạ Hạ, dịu dàng: “Hạ Hạ, mình có vài lời muốn nói với cậu.”
Thu Hạ Hạ ôm chặt cặp sách tr