
cháu có 1 chị…nhưng…chị ấy mất rồi ạ.
Bà Trang có vẻ bất ngờ trước câu trả lời của Diệp Tuyết. Bà nhẹ nhàng nói:
– Vậy à? Xin lỗi cháu.
– Dạ, không có gì ạ.
– Cháu ở đây lâu chưa?
– Dạ, được hơn hai tuần rồi ạ.
– Tại sao cháu lại ở đây?
– Dạ…
Diệp Tuyết ấp úng.
Chẳng lẽ nói là do con trai bác ép ư?
– Sao bố mẹ lại về đây?
Diệp Tuyết mừng rỡ, devil đã về kịp lúc.
– Bố mẹ về không được à?
Đây là câu nói duy nhất từ lúc tới đây của ông Trang nhưng với vẻ khó chịu.
Diệp Tuyết biết chắc anh giống bố hơn là giống mẹ.
– Sao không báo trước với con?
Devil vẫn lạnh lùng. Lẽ ra khi được gặp bố mẹ mình thì phải vui lắm chứ. Nếu mà Diệp Tuyết ở trong trường hợp này cô sẽ rất vui.
Anh đúng là máu lạnh mà.
– Thì bố mẹ muốn tạo bất ngờ cho con thôi. Mẹ đang nói chuyện với cô bé này, rất đáng yêu – bà Trang quay sang Diệp Tuyết, cô chỉ biết cười đáp lại.
– Bố mẹ lên phòng làm việc của con, con muốn nói chuyện.
Devil lạnh lùng phun ra một câu, cho tay vào túi quần, lãnh đạm đi lên.
Bà Trang chỉ lắc đầu rồi cùng chồng đi lên. Trước khi đi còn nói với Diệp Tuyết:
– Lát nữa bác sẽ nói chuyện tiếp với cháu nhé.
Hơ hơ…Diệp Tuyết mỉm cười, gật đầu đồng ý.
– Phen này Diệp Tuyết lọt vào “mắt xanh” của bác Trang rồi. – Thái Tiến Long châm chọc.
Trần Lâm cũng nói thêm:
– Cô chuẩn bị làm dâu Trang gia đi.
Sau đó là mấy tiếng thở dài của Hoàng Tuấn và Trần Quân.
Họ đang nói gì thế?
Sao cô không hiểu gì vậy? Làm dâu ư? Xin tha đi.
…..
Trong phòng làm việc…
Ông Trang chỉ đứng xem mấy cuốn sách, bà Trang nhâm nhi ly nước.
– Anh con đâu?
– Vẫn ở bên đó thôi. À, cô bé đó được đấy Hạo. – bà Trang hài lòng nói.
Devil châm hai điếu thuốc, đưa cho ông Trang một điếu, anh một điếu. Rít một hơi, anh hỏi:
– Mẹ đã nói gì với cô ấy?
Bà Trang ra bộ “ngây thơ”:
– Thì mẹ chỉ hỏi về mấy thông tin của Tiểu Tuyết thôi.
Còn gọi là Tiểu Tuyết nữa chứ. Mới gặp mà đã thân thiết thế rồi sao?
– Cụ thể.
Bà Trang thở dài vì đứa con trai của mình, làm gì mà gắt thế chứ.
– Mẹ hỏi tên, tuổi, trường học, bố mẹ, anh chị em. Vậy thôi.
Suy nghĩ một lúc rồi Devil mới nói:
– Cô ấy là em gái của chị dâu.
– Hả? Con nói gì? – bà Trang đặt ly nước xuống, đứng bật dậy – Ý con là em gái của Hân Hân à?
Cả nhà họ Trang ai cũng biết đến sự tồn tại của Tử Hân và cũng đã gặp qua Tử Hân mấy lần lúc ở bên Mĩ, chỉ có Devil là chưa gặp. Ông bà Trang đều rất quý Tử Hân và chấp nhận cô là dâu cả Trang gia dù cô đã chết.
Devil chỉ gật đầu.
– Chả trách Tiểu Tuyết nói chị đã mất. Không ngờ lại trùng hợp thế. Con trai, có khi nào con và Tiểu Tuyết lại xuất hiện “thiên tình sử” giống như anh trai con không? – bà Trang bắt đầu tưởng tượng.
– Mẹ đừng nói nhảm nữa.
– Bố thấy con bé cũng được.
Ngay cả ông Trang ít nói mà cũng nói vậy thì Diệp Tuyết quả thật rất có sức thu hút người khác.
Mẹ anh có khi nào lại nói đúng không? Anh và diệp tuyết không chỉ quen nhau ngày một ngày hai. Cả hai như đã được số phận định sẵn. Gặp nhau rồi xa nhau và cuối cùng lại gặp nhau.
– Hạo à, mẹ rất muốn bù đắp cho Tiểu Tuyết. Hân Hân mất là một nỗi đau rất lớn đối với nó. Con nên đối xử tốt với con bé. Nếu anh con mà biết chuyện này chắc rất mừng.
Devil vẫn im lặng. Thật sự trong lòng anh đã tự hứa sẽ luôn chăm sóc, bảo vệ cô, không để cô chịu bất cứ đau khổ nào nữa mặc dù hiện giờ cô không nhận ra anh, nghĩ anh là một người tồi tệ, xấu xa. Anh mặc kệ tất cả, chỉ cần cô ở bên anh, chỉ cần cô được hạnh phúc là được rồi.
Chương 16:
“Hạnh phúc không phải lúc nào cũng sẽ đến với ta.
Vì vậy… …hãy học cách quên đi đau khổ… ….để làm lại từ đầu.”
Diệp Tuyết cảm thấy mình như mụ mẫm cả người.
Trong bữa ăn tối cùng với ông bà Trang, Diệp Tuyết không nuốt vào một thứ gì. Bà Trang cứ hỏi cô từ cái này đến cái kia, từ gia cảnh đến tính tình, sở thích…Cô choáng váng mặt mày. Chẳng lẽ cô sắp trở thành con dâu của Trang gia thật sao? A, cô không muốn đâu.
Đang nằm ôm laptop chơi game thì điện thoại rung lên, Diệp Tuyết nuối tiếc rời khỏi laptop để nghe điện thoại.
“Tiểu Tuyết…”- là Lý Đinh Nhi.
“ Lý Đinh Nhi, cậu lại làm sao thế? Giờ này còn phá tớ nữa…”
“Tiểu Tuyết, tớ sắp tức chết rồi.”
“Gì nữa đây?”
“Sáng nay, tớ lang thang quanh công ti quản lý của nhóm Super Boys…”
“Cậu đến đó làm gì?” Chưa kịp để Đinh Nhi nói rõ, Diệp Tuyết đã hét toáng lên.
“Này này, cậu bình tĩnh chút đi. Tớ không có việc gì làm nên đi dạo xung quanh rồi đến đó thôi. Mà tớ cũng có định đến đó đâu, tớ đến shop quần áo ở gần đó mà.”
“Xin lỗi nhá, tớ không biết.”
“ Cậu đó, dạo này cứ nhắc đến Super Boys là loạn cả lên. “
“Có sao?”
“ Thôi, nghe tớ nói tiếp đi. Lúc đó tớ vừa đi vừa nhìn xung quanh nên không để ý va phải một người. Thế là chai nước trong tay anh ta đổ hết lên mấy túi đồ tớ vừa mới mua. Tức quá tớ cãi nhau với anh ta, cãi qua cãi lại…”
“Sao nữa?”
“Anh ta nói nếu tớ còn làm ầm lên thì đừng có trách, anh ta sẽ khiến tớ không nói nữa. Tớ càng tức thêm nên cứ thế mà nói tiếp. Cuối cùng anh ta…cúi người xuống hôn tớ.”
“Hả? Hôn cậu?” Diệp Tuyết la còn to hơn vừa nãy, có khi n