
ỉ có anh ta thật lòng, mà người phụ nữ của anh ta cũng thế, nếu em vẫn không chịu từ bỏ, anh có thể…”
“Im miệng”
Cơ thể Mục Lâm Thu run lên, hung hăng trừng mắt nhìn Cù Ý Thần, nhìn đắng sau Lục Thiếu Phàm đang dùng ánh mắt yêu thương để Mẫn Nhu ôm lấy anh, tuyên bố quyền sở hữu của mình, sau đó cô ngẩng đầu ngó Lục Thiếu Phàm.
Lục Thiếu Phàm chỉ hờ hững nhìn Mục Lâm Thu, ánh mắt có chút đồng cảm nhưng cũng có chút bất đắc dĩ. Không phải anh không thể đáp lại tình yêu của Mục Lâm Thu, chỉ là tình yêu của anh đều cho cô gái trong lòng mất rồi, tất cả đã quá rõ ràng, cũng bóp nát lý do cuối cùng để Mục Lâm Thu tự lừa mình dối người.
Mục Lâm Thu chua xót công môi, đôi mắt ửng đỏ, mỉm cười nhìn Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu nói: “Chúc hai người hạnh phúc”
Mục Lâm Thu bình thản rời khoải, Mẫn Nhu mơ hồ nhìn thấy Mục Lâm Thu rơi lệ, cho dù là yếu ớt, cô ta đều chỉ có một mình, ở trước mặt Lục Thiếu Phàm, vĩnh viễn là một người con gái lý trí.
“Tiểu Thu”
Cù Ý Thần thay đổi vẻ mặt, ánh mắt sâu xa nhìn Lục Thiếu Phàm, vội vàng đuổi theo, chứng tỏ vở kịch náo loạn đã kết thúc.
Trạng thái cảnh giác chuẩn bị chiến đầu thả lỏng, hai mắt Mẫn Nhu nặng chĩu, cả người không còn sức tựa vào người Lục Thiếu Phàm, khó chịu nhíu mày.
“Sau này em không được bướng bỉnh như vậy, anh không muốn em ở bên cạnh mà lại phải chịu khổ như vậy”
Giọng đàn ông quen thuộc như vén màng mây mù trong tay lỗ tai cô, Mẫn Nhu đầu cọ vào ngực Lục Thiếu Phàm, mơ màng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Thiếu Phàm.
“Anh nói anh sẽ mang đến cho em hôn lễ khó quên, không ngờ thật sự là cả đời không quên, không quên được anh hèn nhát thế nào , không quên anh đã không thể bảo vệ nổi em”
Giọng nói tự giễu của Lục Thiếu Phàm khiến cô đau lòng, cảm giác chua xót nơi mũi lượn lờ, cũng khiến cô giận ôm chặt anh, gương mặt đỏ bừng chôn sâu vào ngực anh, giọng nói buồn bực:
“Lục Thiếu Phàm, là em làm không tốt mới để anh chịu khổ như vậy. Anh ở trong mắt em không hề hèn nhát, hôn lễ thật sự của chúng ta là ở Ireland mà? Đó là khoảnh khắc cả đời em không quên được!”
Cánh tay Lục Thiếu Phàm lại siết chặt, vững vàng giữ lấy cô. Mẫn Nhu rối loạn, bên trong ý thức nghe giọng nói giận dữ của anh còn cả tiếng than nhẹ, bên môi cong lên nở nụ cười ngọt ngào, ôm lấy anh không muốn rời khỏi cảm giác ấm áp này.
Tác dụng Vodka khá mạnh, gương mặt Mẫn Nhu đỏ bừng chôn trong lòng Lục Thiếu Phàm khẽ nấc một tiếng, Lục Thiếu Phàm kêu nhân viên đi lấy khăn ướt giúp cô lau gương mặt đỏ bừng.
Tiệc tùng không bao lâu liền chấm dứt, bà Lục một bên tiễn khách bên còn lại tới bên cạnh Lục Thiếu Phàm, nhìn Mẫn Nhu vẫn còn khó chịu do rượu liền căn dặn Lục Thiếu Phàm nói:
“Con đưa Mẫn Nhu về phòng đi, ở đây để mẹ là được”
Lục Thiếu Phàm không tù chối, lông mày hơi nhíu lại, nhìn khách khứa đã đi gần hết liền đem khăn ướt để lại lên bàn, dìu Mẫn Nhu đi vào thang máy.
Mẫn Nhu chóng mặt dựa vào ngực Lục Thiếu Phàm, nghe mùi hương thoang thoảng trên người anh, ngốc nghếch cười, hai bàn tay không an phận cầm lấy cà vạt Lục Thiếu Phàm, đôi môi đỏ mọng ướt át cong lên, theo bước chân Lục Thiếu Phàm lảo đảo đi về trước.
Mẫn Nhu ợ một tiếng, mùi rượu nồng nặc khiến lông mày nhíu lại, cũng vì rượu mà mặt ửng đỏ, như có liệt hỏa đang không ngừng bốc cháy, khiến cô khó chịu tựa gần vào cơ thể mát mẻ của Lục Thiếu Phàm, muốn giảm bớt sự khó chịu trên người.
Đinh
Ý thức mơ hồ, âm thanh đột ngột vang lên khiến cô ngẩn người, đôi mắt hé mở, mơ màng nhìn gương mặt tuấn tú đang ở bên cạnh mình mới an tâm nhắm mắt lại.
Có Lục Thiếu Phàm bên cạnh, cô không cần lo gì cả…
Cửa “phòng tổng thống” bị đẩy vào, một luồng không khí ấm áp phả vào mặt, ánh đèn vàng nhạt đập vào mắt cô. Mẫn Nhu lười biếng ngáp dài, đôi môi mỏng dẹp ra, cơ thể lảo đảo nghiêng về trước, muốn thoát khỏi lồng ngực Lục Thiếu Phàm.
“Tiểu Nhu, ngoan, đừng quấy nữa”
Giọng Lục Thiếu Phàm dụ dỗ quanh quẩn trong thế giới mơ hồ của cô. Mẫn Nhu chớp mắt vài cái, hai mắt mơ màng tập trung lại, lúc quay đầu thì nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Lục Thiếu Phàm. Vẻ mặt yêu thương cưng chìu của anh khiến cô không khỏi bật cười ngốc nghếch:
“Ha ha.. là Lục Thiếu Phàm… nấc, không phải, là ông xã, ông xã….”
Cơ thể nghiêng ngả mất thăng bằng, thiếu chút nữa là té xuống đất nhưng lại bị bàn tay Lục Thiếu Phàm đỡ lấy thắt lưng. Mẫn Nhu vì quá say nên không chú ý tới khi Lục Thiếu Phàm đỡ lấy cô, hai lông mày anh nhíu lại, do đã chạm vào vết thương.
Mái tóc vén lên có chút xốc xếch rủ xuống hai bên trái, áo khoác trên vai đã bị cô nhét vào góc phòng ngay từ khi mới bước vào, đôi mắt mệt mỏi nhắm lại, cổ buông thõng, đầu tựa vào cổ Lục Thiếu Phàm.
Nơi đầu mũi lành lạnh khẽ cọ vào cổ Lục Thiếu Phàm, ngốc nghếch reo lên: “Ông xã, em nóng quá, muốn đi tắm”
“Được, ngồi xuống đi đã, anh đi chuẩn bị nước”
Lục Thiếu Phàm dịu dàng vuốt ve gương mặt ửng hồng của cô, đỡ cô ngồi xuống bên giường, thấy cô ngồi ổn rồi mới đứng dậy đi về phòng tắm, chốc chốc lại quay đầu lại, Mẫn Nhu cúi đầu ngồi đó.
Tiếng nước ào ào từ phòng tắm truyền ra, mơ hồ truyề