Lục Thiếu Phàm, em yêu anh

Lục Thiếu Phàm, em yêu anh

Tác giả: Cẩm Tố Lưu Niên

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328005

Bình chọn: 8.00/10/800 lượt.

g đôi mắt phượng đầy ý cười chống lại cặp mắt đen đang mỉm cười của Lục Thiếu Phàm, giữa hai người một luồng khí không ngừng di chuyển.

Mẫn Nhu nhìn hai người đàn ông bốn mắt gián chặt vào nhau, cô cảm thấy có một áp lực vô hình đè nặng, dù hai gương mặt đều đang mỉm cười không có gì bất thường, lòng thầm ngạc nhiên: Hai người này đang đánh nhau bằng mắt sao?

“Thì ra mọi người đều ở đây”

Giọng cười a a thô lỗ từ một bên truyền tới. Mẫn Nhu quay đầu nhìn thấy Trương Minh mặc bộ quân trang phẳng phiu đi cùng với người phụ trách đội biểu diễn và người quản lý của Âu Nhiễm Phong bước tới.

“Vị này chính là Âu Nhiễm Phong, tới đây biểu diễn thật là làm khổ cho anh rồi”

Trương Minh khách sáo nói vài câu cùng Âu Nhiễm Phong, không ngừng liếc về phía cô và Lục Thiếu Phàm. Gương mặt tươi cười, Mẫn Nhu cảm thấy nụ cười vui sướng đó giống như là cười vì người ta gặp họa và đang có âm mưu

Dự cảm đó khiến Mẫn Nhu nhíu mày, ngửa đầu nhìn Lục Thiếu Phàm vẫn im lặng đứng bên cạnh cô. Cô thấy anh cười ung dung, khí thế mạnh mẽ áp bức lúc nãy đã biến mất giống như là ảo giác vậy.

Dường như phát hiện ra ánh mắt của Mẫn Nhu, Lục Thiếu Phàm nghiêng mặt, nhìn xuống mắt cô. Đôi mắt đen sâu thẳm lăn tăn gợn sóng, cánh tay không để lại dấu vết kéo lấy eo cô, thừa dịp người khác không chú ý, nghiêng người ghé vào tai cô nói nhỏ.

“Cứ nhìn như thế mặt anh cũng không nở hoa”

Mẫn Nhu xấu hổ ho khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh thì thấy đám người Âu Nhiễm Phong đang đứng chờ, không biết liệu họ có nghe thấy những lời hàm hồ của Lục Thiếu Phàm không, mỉm cười lịch sự, cô nói nhẹ nhàng với Lục Thiếu Phàm.

“Anh đang có âm mưu gì đúng không, em cứ cảm thấy thấp thỏm”

“Thấp thỏm”

Lục Thiếu Phàm lặp lại hai từ cuối của Mẫn Nhu, tay ôm lấy eo cô siết chặt, gương mặt anh tuấn cười đến xuân phong ấm áp, mắt sáng ngời nhìn chằm chằm trong khi Mẫn Nhu sợ hãi. Sau đó, anh toét miệng cười, dưới ánh mặt trời để lộ hàm răng trắng ngà.

“Anh chẳng lẽ không ăn dấm?”

Nếu không sao cô ngửi thấy toàn mùi dấm chua, tuy rằng cổ dấm chua này vẫn kiêng kị Trương Minh đang đứng phía sau, dù im lặng không hề lên tiếng, nhưng từ hành động bá đạo của anh cô đã nhìn thấu, bây giờ còn giả vờ.

“Anh biểu hiện rõ thế sao?”

Lục Thiếu Phàm cố gắng tỏ ra bình thản, mi dài nhướng lên, ngón tay trắng thon dài lướt qua gương mặt kiên nghị của mình, giống như giật mình nhận ra sự thật sa khi bị Mẫn Nhu vạch trần.

Trong lòng gào thét, nét mặt vẫn như cũ tinh không vạn lý, ngửa đầu nhìn bộ dạng giả vờ của Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu tuyệt không thấy buồn cười , cô ôm lấy eo anh, kề sát vào vành tai.

“Thật ra cũng không rõ như vậy, anh cứ giữ như thế đến khi buổi biểu diễn kết thúc đi”

“Được rồi, vợ chồng hai người muốn thân mật cũng nên chọn chỗ chứ”

Trương Minh nhìn bằng nửa con mắt khẽ nhắc Lục Thiếu Phàm và Mẫn Nhu đang dán sát vào nhau, mắt nhìn đồng hồ trên tay, rồi lại nhìn gương mặt ửng đỏ của Mẫn Nhu cùng vẻ mặt ung dung của Lục Thiếu Phàm nói:

“Tiểu Nhu cô đi chuẩn bị đi, lát nữa còn phải lên diễn, huấn luyện viên Lục cậu cũng đi tập hợp đội của cậu lại, đưa họ tới sân bãi đi”

Lúc Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm chuẩn bị chia tay, Âu Nhiễm Phong đang đứng an phận một bên đột nhiên mở miệng, đôi mắt mơ màng nhìn Mẫn Nhu, mắt phượng khẽ chóp, dịu dàng nói:

“Tiểu Nhu, lát nữa chúng ta hát bài trước đây đi, anh ra sau hậu trường chờ em”

Bài hát trước đây? Khóe mắt Mẫn Nhu giựt giựt, nhìn Âu Nhiễm Phong thong thả rời đi, mắt vẫn lưu lại ánh mắt ái muội của anh ta, cùng lúc đó người đàn ông bên cạnh cô bỗng mạnh mẽ ôm chặt lấy, mang cô đi về hậu trường.

“Năm trước lúc tuyên truyền bộ phim “xa nhau”, em và anh ta từng hát song ca một bài, sau đó lại chẳng có cơ hội hát cùng nhau nữa”

Mẫn Nhu len lén nhìn sắc thái của Lục Thiếu Phàm không quên giải thích. Tuy rằng hai người tin tưởng nhau, nhưng cô không nghĩ Lục Thiếu Phàm sẽ không ghen, bất kỳ người đàn ông nào khi đối mặt với tình địch khó có thể tỏ ra bình thản, Lục Thiếu Phàm cũng không ngoại lệ.

Mẫn Nhu nhớ dáng vẻ đối đầu lúc nãy của hai người, không khỏi nâng khóe môi, hai từ tình địch này không sai chút nào.

Lục Thiếu Phàm nghe Mẫn Nhu giải thích chỉ cười có lệ, anh giữ lấy vai cô, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của cô, chân thành nói.

“Em không cần phải giải thích với anh, chẳng lẽ em cảm thấy tình yêu của chúng ta dễ dàng bị dao động thế sao, Tiểu Nhu, anh tin em, vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay lòng”

Mẫn Nhu chăm chú quan sát đôi mắt trong veo không nhiễm chút tạp chất, môi cong lên hạnh phúc, gương mặt xinh xắn mị hoặc hiện lên lúm đồng tiền, cảm giác thấp thỏm vì sự tin tưởng của Lục Thiếu Phàm mà biến mất.

Lúc ý thức được ánh mắt Lục Thiếu Phàm nhìn xuống môi mình, Mẫn Nhu thẹn đỏ mặt, không hề trốn tránh, chăm chú nhìn theo ánh mắt nóng bỏng của anh, cô khép mắt, cánh môi ửng đỏ, phảng phất như có cánh bướm đang bay nhảy dừng lại trên môi anh, mang theo mùi hương mê say.

Lục Thiếu Phàm cười một tiếng, đáp lại áp sát môi cô, mắt rủ xuống, đôi mắt đen trong suốt lóe lên tia bỡn cợt


80s toys - Atari. I still have