XtGem Forum catalog
Má nó! Dương Đỉnh Phong

Má nó! Dương Đỉnh Phong

Tác giả: Đại Ôn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322050

Bình chọn: 9.00/10/205 lượt.

ốn cướp mất Đỉnh Phong yêu dấu của tôi sao?”

Từ Sinh vỗ vỗ vào vai Dương Đán: “Đó là cháu của em.”

Dương Đán lại tiếp tục nói: “Nó hôn Đỉnh Phong yêu dấu của tôi, SUN, cho dù đó là cháu của cậu thì cũng không thể tha thứ.”

Từ Sinh bất đắc dĩ nói: “Thầy à, sớm muộn gì Đỉnh Phong cũng ở bên người khác, mà em rất có lòng tin với cháu của mình, nếu như Đỉnh Phong có thể ở bên cạnh nó, em nghĩ cũng không tồi.”

Dương Đán cúi thấp đầu, nói: “Cậu cũng đã nói như vậy rồi, tôi còn có thể nói cái gì nữa?”

Từ Sinh nói: “Thầy đừng lo lắng quá.”

Dương Đán gật đầu.



Rất nhiều người cảm thấy Đỉnh Phong thay đổi, lúc nào cũng vậy, chỉ cần có thời gian thì cô sẽ lôi sách ra để học.

Mà trong giờ học cũng không ngủ gật nữa.

Điều này đối với mọi người mà nói, quả thực chính là chuyện lạ

Có người còn lén lút hỏi Đỉnh Phong, làm cách nào để ngồi nghe giảng liên tục mấy tiếng đồng hồ mà không ngủ gật, làm thế nào có thể thay đổi lớn như vậy?

Đỉnh Phong trả lời rất cởi mở: “Lúc nào sắp ngủ gật thì lấy dầu bôi vào mắt là được.”

Rốt cuộc là cần phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể làm được chuyện này?

Kỳ thi đầu tiên, Đỉnh Phong đứng thứ tư trong lớp, đứng thứ 223 toàn trường, tổng số điểm là 495.

Số điểm này đã có thể vào được trường đại học hạng hai của thành phố A.

Lúc trước, thành tích của Đỉnh Phong vẫn chỉ quanh quẩn ở hạng 9 hạng 10, bây giờ mặc dù tiến bộ không quá vượt trội nhưng sĩ khí càng ngày càng tăng vọt.

Ngày hôm sau, Trương Cường Quân gọi năm người xếp hạng đầu tiên tới văn phòng, vừa vào đã hỏi: “Trong các em, có ai xài ‘phao’ không?”

Chương 37

Người đầu tiên trả lời là Đỉnh Phong: “Thưa cô, em không có.”

Bốn người còn lại, trong đó có hai người cũng nói mình không xài ‘phao’, hai người còn lại thì ấp a ấp úng mãi, cuối cùng cũng thành thật nói: “Em có dùng điện thoại.”

Trương Cường Quân nghiêm mặt hỏi: “Nếu dùng thực lực của các em để làm bài, các em nhắm mình có thể đạt được bao nhiêu điểm?”

Hai người trầm mặc một lúc.

Một người nói hơn 400 điểm một chút.

Một người nói khoảng hơn 300 điểm.

Trương Cường Quân vỗ vỗ bàn, nói: “Các em biết rõ bây giờ trường đã đề ra chỉ tiêu cho mỗi lớp, lớp chúng ta phải vào được trường đại học hạng hai, những lớp khác, số người đạt được chỉ tiêu còn nhiều hơn chúng ta. Đại học hạng hai, hơn một năm, những lớp khác tối đa cũng mới có một người đạt được điểm chuẩn để vào được trường đại học hạng hai. Hiện tại, trong năm người các em thì có hai người gian lận để đạt được thành tích, tôi cũng không thể nào nói với nhà trường vì lý do hai em gian lận mà giảm bớt chỉ tiêu.”

Hai người cúi đầu, nói với Trương Cường Quân: “Thưa cô, em xin lỗi.”

Giọng nói của Trương Cường Quân dịu đi một chút: “Không phải tôi lo lắng về tiền thưởng của mình, những giáo viên chủ nhiệm của tất cả các lớp cũng đang âm thầm tranh đua cao thấp. Các lớp khác đặt chỉ tiêu thấp thì có thể dễ dàng thực hiện được. Giáo viên chủ nhiệm cố gắng như vậy cũng vì cảm giác vinh dự và tự hào khi bồi dưỡng ra được những người học trò vĩ đại, cho dù bên trong cũng có gian lận, vậy nên tôi cũng sẽ nắm vững năm người các em.”

Năm người đồng thời gật đầu.

Trương Cường Quân nói: “Đỉnh Phong ở lại, bốn người các em trở về lớp trước đi.”

“Vâng thưa cô.”

Trương Cường Quân nhìn Đỉnh Phong, nói: “Đỉnh Phong, tôi biết trước năm cấp ba, em ở bên Mỹ, vậy nên tiếng Anh của em có thể nói là một vài học sinh lớp 5 cũng không có cách nào theo kịp, đối với thành tích môn tiếng Anh của phần lớn học sinh ban tự nhiên mà nói, năng lực của em quả thực rất cao. Thời gian trước, em tham gia cuộc thi Olympic toán học cũng đạt được giải nhì. Lần này, với sự tiến bộ của em, tôi nghĩ em cũng biết hiện tại mình nên phải làm gì rồi đúng không? Đỉnh Phong, cố gắng lên!”

Đỉnh Phong gật gật đầu, trong lòng như có một dòng nước ấm đang chảy qua.

Có lẽ, phía sau vẻ ngoài nghiêm khắc của mỗi giáo viên đều mang theo niềm hy vọng đối với học trò của mình.

Có sự ủng hộ của cô giáo, nếu Đỉnh Phong không cố gắng thêm một chút thì cô nghĩ mình đúng là não tàn thật rồi.



Ba tháng tiếp theo, thành phố A lại bị mưa tuyết bao trùm, mùa đông lạnh lẽo đã đến rồi.

Thành tích cả năm của Đỉnh Phong đứng trong khoảng từ 300 – 100 người, kỳ thi cuối cùng cũng được 560 điểm, đối với những lớp khác mà nói, đây quả thực là thần thoại.

Chỉ là, những người quen với Đỉnh Phong đều biết, tất cả điều này đều gắn liền với mồ hôi và công sức của cô.

Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi nhìn Đỉnh Phong từng bước thay đổi, mặc dù thành tích của bọn họ vẫn là cả một vấn đề, nhưng từ trong ra ngoài, bọn họ vẫn cảm thấy vui mừng vì Đỉnh Phong.

“Đỉnh Phong, mai là 21 tháng 12 rồi, ngày tận thế đấy ~ ~ ~” Lý Gia Nhạc huých huých cách tay của Đỉnh Phong, chỉ vào ngày hiển thị trên điện thoại di động, nói.

Đỉnh Phong liếc mắt nhìn Lý Gia Nhạc, trả lời: “Gia Nhạc, lời đồn như vậy mà cậu cũng tin sao?”

Lý Gia Nhạc cất điện thoại vào trong túi áo rồi nói: “Không biết, có vài người tiên tri vô cùng kỳ diệu, tớ cũng cảm thấy dường như ngày mai thật sự là ngày tận